Lục Tiểu Phụng ngưng thần nhìn lão mỉm cười nói : 
- Khi nào các hạ muốn kiếm bằng hữu cũng được. 
Diệp Cô Thành chỉ “Ồ” một tiếng. 
Lục Tiểu Phụng lại nói : 
- Ít ra hiện các hạ cũng có thể tìm được người. 
Diệp Cô Thành khoé miệng lộ ra nụ cười đáp : 
- Xem chừng bọn họ nói không sai. Công tử quả là người thích kết bạn. 
Lục Tiểu Phụng hỏi : 
- Bọn họ mà các hạ nói là ai? 
Diệp Cô Thành không trả lời mà cũng bất tất trả lời vì Lục Tiểu Phụng lúc này đã ngó thấy Kim Cửu Linh và Hoa Mãn Lâu. 
Lục Tiểu Phụng bỗng phát giác Diệp Cô Thành có nhiều điểm giống như Tây Môn Xuy Tuyết. Cả hai nhân vật này đều cô độc và kiêu ngạo phi thường. 
Bọn họ coi mạng người chẳng có gì quan trọng. Bất luận là tính mạng người khác hay tính mạng họ cũng vậy mà thôi. 
Cả hai người đã ra tay là chẳng nể nang gì vì kiếm pháp của họ nguyên là thứ kiếm pháp giết người. 
Họ lại thích mặc áo trắng như tuyết. 
Người họ đều lạnh lẽo như băng tuyết trên đỉnh núi xa xôi. 
Phải chăng chỉ có hạng người này mới luyện được môn kiếm pháp tuyệt thế? 
Lục Tiểu Phụng nâng chung rượu lên chàng lại phát giác ra một điều khác lạ. 
Diệp Cô Thành không để một giọt rượu nào dính vào người. Thậm chí lão không uống cả nước trà. Đồ uống duy nhất của lão là bạch thủy tinh khiết. 
Lục Tiểu Phụng vừa nâng chung lên, rượu đã trôi vào cổ họng. 
Diệp Cô Thành nhìn chàng dường như lộ vẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-gay-troi-nam/43987/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.