Lục Tiểu Phụng cảm thấy khoan khoái trong lòng. Bất luận chàng đã phải cực nhọc thế nào nhưng cũng được kể là không đến nỗi uổng công. Huống chi tiếng cười của Hồng Y thiếu nữ khiến cho chàng vui dạ. Đáng tiếc là chàng không nhận ra được thị. 
Hồng Y thiếu nữ chưa ngớt cơn cười đã cất tiếng hỏi : 
- Tiểu muội đánh cuộc với các vị lần này ai tới chậm nhất? 
Nhị nương đáp : 
- Dĩ nhiên là lão tam. Y rửa mặt cũng mất hàng nửa giờ. Dù y có mải mốt đến đâu cũng không sao gấp rút được. 
Hồng Y thiếu nữ vỗ tay cười nói : 
- Đúng rồi! Lần này nhất định là y đến chậm. 
Một người tiếng nói rất ôn nhu, rất thong thả, từ dưới lầu từ từ đi lên. 
Người đàn bà này tuy đi chậm mà Lục Tiểu Phụng cũng không nhìn thấy ả tiến vào lầu lúc nào. 
Hồng Y thiếu nữ vừa ngó thấy ả dường như rất kinh ngạc, nhưng thị lại cười ngay, nói : 
- Không ngờ lần này Tam nương chẳng phải là kẻ đến sau cùng. Thật là một kỳ tích! 
Người mới đến là Tam nương, chẳng những ả giọng nói rất ôn nhu, thái độ cũng ôn nhu, tiếng cười cũng ôn nhu. Ả chậm chạp lên lầu, chậm chạp ngồi xuống, chậm chạp đặt cái bọc vải vàng trong tay xuống bàn rồi mới thở dài đáp : 
- Lần này chẳng những ta không đến chậm mà còn đến sớm hơn hết thảy. 
Hồng Y thiếu nữ hỏi : 
- Thật thế ư? 
Tam nương đáp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-gay-troi-nam/2158725/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.