Phương Thọ từ Thẩm phủ đi ra, có thể nói là vôcùng mất hứng, vội vã trở về, vừa đi vừa nghĩ không biết nên nói với nữnhi thế nào. Bằng không, thẳng thắn nói Thẩm Dũng là một kẻ nhân phẩmthấp kém, hoàn toàn không xứng với nàng, đỡ khiến sau này nữ nhi tiếcnuối oán hận.
Thở dài, Phương lão gia bước vào cửa phủ, đến sân, liền thấy bên cạnh bàn đá ở chính giữa sân, khuê nữ nhà mình đang đứngvẽ tranh dưới một gốc cây hoa đào.
Phương lão gia từ xa nhìnlại, tấm tắc hai tiếng —— nhìn nha đầu bảo bối của hắn xem, muốn dángngười có dáng người, muốn tư thái có tư thái, cầm kỳ thi họa loại nàokhông tinh thông? Với điều kiện này thành hôn với người ở hoàng cung quý tộc cũng dư dả, làm gì phải chịu thiệt thòi lấy Thẩm Dũng chỉ là contrai tri phủ.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn cũng thoải mái không ít, liền ho khan một tiếng, đi vào trong.
“Phụ thân.” Phương Dao ngẩng đầu nhìn thấy Phương Thọ thì cười hỏi, “Người đã trở về?”
“Đúng vậy. À, Dao nhi, Thẩm Dũng kia…” Phương lão gia vừa mới mở miệng, lạithấy Phương Dao khoát tay áo, cười nói: “Ta chướng mắt hắn.”
“A?” Phương Thọ sửng sốt, hỏi: “Làm sao lại… Ngươi đã gặp qua hắn rồi sao?”
Phương Dao cười cười, nói: “Cha, lời đồn đúng là không thể tin, ta vốn chorằng Thẩm Dũng là một kẻ nhiệt tình với chính nghĩa, cho nên vừa rồi ởtrước cửa tửu lâu gần nha môn để nha hoàn Kinh Nhi giả trang thành mộtnữ tử mang oan, nhiều người vây xem như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-dai-tru/2582803/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.