Chương trước
Chương sau
Lê Văn Trung cứng đờ, hắn vừa rồi không nói cho thái tử điện hạ ti thống lĩnh ở phủ công chúa?

Vân Thần lạnh lùng nhìn Vân Tử Thù, "Cửu muội, ta muốn nói cho muội biết, hôn sự của muội và Tiêu Vân Hành là phụ hoàng ban tặng, đừng nói hưu phu, cho dù là hưu thê cũng không thể! Muội muốn coi thường thánh chỉ, cũng phải mình có cái mạng đó không?"

Nói xong, vội vàng xoay người rồi đi ra ngoài.

Vài vị dừng ở chủ điện của thái y hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.

"Các vị thái y về trước đi, nếu phụ hoàng hỏi, cứ nói ta đã tỉnh, không có gì đáng ngại." Vân Tử Thù đứng dậy, xoa đầu mình "Chỉ là đầu có chút đau."

Tiết thái y còn nhớ rõ buổi sáng vị công chúa này bình tĩnh ra sao, để cho người khác thông qua phương thức bắt mạch vạch trần lời nói dối của trắc phu nhân Tiêu gia, đưa cô ta vào Ám Các, lúc này cũng không dám khinh thường cô, cẩn thận hỏi "Hay là để thần bắt mạch cho công chúa đi, ngã đập đầu nặng hay nhẹ, lỡ như để lại nội thương, hậu quả không thể lường được."

Vân Tử Thù nâng mắt nhìn hắn "Tiết thái y trong nhà có cháu gái, hẳn là tuổi tác cũng tầm bản cung."

Tiết thái y cả kinh "Phải"

"Học y rồi sao?"

"Học rồi."

"Một khi đã như vậy, ngày mai đưa cô ấy đến phủ công chúa đi." Vân Tử Thù nói, "Về sau ở lại bên cạnh ta làm việc."



Tiết thái y chần chờ một lát "Nó mới chỉ học được chút ít.."

"Không sao." Vân Tử Thù thanh âm ôn hòa, "Bệnh thương hàn ngày thường cô ấy có thể xem chứ, còn có nữ tử thỉnh thoảng không khỏe, khi không tiện mời thái y, bên cạnh có người chăm sóc, tóm lại sẽ tốt hơn chút."

"Vâng"

Nhóm thái y rất nhanh cáo lui rời đi.

Vân Tử Thù đi đến đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn các vị thái y rời đi.

"Công, công chúa điện hạ.." Lê Văn Trung bất an mở miệng, "Thần biết rõ dạy con không tốt, về sau nhất định giáo huấn nó thật tốt, công chúa điện hạ có thể hay không.. Có thể hay không.."

Vân Tử Thù quay đầu nhìn ông ta "Lê đại nhân muốn bản cung tha cho Lê Hiên?"

Lê đại nhân vội vàng gật đầu "Thần về sau nhất định quản giáo thật tốt, cũng không dám mạo phạm công chúa điện hạ nữa."

Vừa dứt lời, Lãnh Nguyệt từ bên ngoài đi vào, mang về tin tức mới nhất "Thống lĩnh cũng đem Lê Hiên tới Ám Các rồi, thái tử đi đã tới muộn một bước, trống không rồi."

Trước mắt Lê Văn Trung tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Vân Tử Thù nghe vậy cười nhạt "Được rồi, thái tử lại tức muốn ói máu rồi."

Phủ công chúa nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng tuyệt đối không nhỏ, Tư Thương muốn tránh thái tử đem Lê Hiên mang ra ngoài cũng không phải việc gì khó.

"Lê đại nhân nghe rồi đấy, Lê Hiên hiện tại bị mang tới Ám Các, không phải bản cung nói thả là có thể thả." Vân Tử Thù thần sắc lạnh nhạt, "Nhưng mà bản cung có thể tới trước mặt Tư Thương nói chuyện, nhưng có điều kiện."

Lê Văn Trung mắt thấy có chuyển biến, vội vàng nói "Điện hạ mời nói, chỉ cần có thể tha cho Lê Hiên, thần nguyện đồng ý bất cứ điều kiện gì của công chúa điện hạ."

"Lê Hiên dĩ hạ phạm thượng là sự thật, bản cung hôm nay thực là bị kinh sợ, trong lòng không thoải mái cũng là sự thật." Vân Tử Thù nói, "Bản cung chỉ là công chúa, không có quyền lực xử trí mệnh quan triều đình, Lê đại nhân tự mình đi tới trước mặt phụ hoàng thỉnh tội đi, thừa nhận bản thân dạy con không đúng là được, nếu có thể chủ động rời khỏi vị trí hộ bộ thị lang, bản cung sẽ bảo Tư Thương thả Lê Hiên sớm một chút."

Rời khỏi vị trí hộ bộ thị lang?

Này..



Lê Văn Trung biến sắc "Công chúa điện hạ, thần.."

"Lê đại nhân cũng có thể từ chối, dù sao Lê Hiên sống hay chết thì phải xem lựa chọn của Lê đại nhân." Vân Tử Thù đi đến phía trước cửa sổ ngồi xuống, nâng tay xoa vào ấn đường, "Bản cung không ép ngươi."

Là chức vị quan trọng, hay là đứa con quan trọng, tự hắn cân nhắc.

Lê Văn Trung vẫn giãy dụa "Hoàng Thượng nếu không đồng ý.."

"Lê đại nhân nhận tội thái độ rõ ràng một chút, sẽ như ý nguyện." Vân Tử Thù cười nhạt, "Bản cung tin tưởng Lê đại nhân làm quan nhiều năm như vậy, hẳn là biết nên nói cái gì, không nên nói cái gì. Nếu để cho bản cung biết Lê đại nhân nói điều không nên nói, Lê Hiên cùng Lê Tuyết ở trong Ám các kia liệu có chịu khổ hình, bản cung cũng không dám cam đoan."

Lê Văn Trung sắc mặt trắng xanh.

Vân Tử Thù phất phất tay "Lui ra đi."

Lê Văn Trung còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy khuôn mặt thanh tú lạnh lùng kia của Vân Tử Thù, tất cả thanh âm đều như là bị mắc ở trong cổ họng, một câu nói không nên lời.

Hắn hoàn toàn không biết Vân Tử Thù muốn làm gì, Lê Hiên mạo phạm cô quả thực đáng chết, nhưng dựa theo suy nghĩ của một nử tử, không phải đánh cho nó một trận đau không phải được rồi sao?

Tại sao còn muốn liên lụy lão phụ thân là ông chủ động rời khỏi chức quan?

Lê Văn Trung lúc này thực hận thê tử Lô thị. Nếu không phải bà nuông chiều con gái thành cái dạng này, sao có thể hứng chịu đại họa hôm nay?

Vốn tưởng rằng có thái tử che chở, trừng phạt nhỏ răn dạy lớn là được rồi, không nghĩ tới chẳng những Lê Tuyết bị mang đi Ám Các, ngay cả Lê Hiên cũng rơi vào tay Ám Các.

Tưởng tượng đến những ảnh vệ thủ đoạn độc ác của Ám Các này, cùng với Tư Thương làm cho cả triều văn võ đều biến sắc, Lê đại nhân trong lòng liền kinh sợ một trận, giống đè ép khối đá lớn nặng nề.

"Điện hạ hôm nay cũng mệt rồi, rửa mặt một chút, sớm đi nghỉ ngơi đi." Lãnh Sương bưng nước đi tới, "Lê gia là vây cánh của thái tử, thái tử khẳng định sẽ liều mạng che chở, Tiêu gia cũng tuyệt đối không vì vậy mà từ bỏ, ngày mai chỉ sợ còn phải đối phó."

Vân Tử Thù không nói chuyện.

Một ngày trầm bổng lên xuống đối cô mà nói xem như đã xong, nhưng cô biết rõ, đối với người bên ngoài vẫn còn lâu mới kết thúc.

Tiêu Vân Hành đã bị đáng, Tiêu phu nhân đi theo lo lắng đề phòng, tiêu Đại tướng quân tiến cung thỉnh tội, đối thủ của Tiêu gia sẽ không bỏ qua cơ hội buộc tội hắn.



Thái tử đêm nay cũng không thể ngủ không ngon, bởi vì hoàng đế sẽ tạo cho hắn áp lực.

Hôn sự của cô cùng Tiêu Vân Hành là kết quả Hoàng Thượng luôn mãi tính kế, hoàng đế tuyệt đối không thể dễ dàng đáp ứng cho cô hưu Tiêu Vân Hành như thế, nếu không cơ hội hắn muốn kiềm chế phượng gia như vậy sẽ bỏ phí, cũng sẽ không có danh chính ngôn thuận của cơ hội diệt trừ cô-đứa con gái này.

Phượng gia.

Vân Tử Thù im lặng nhìn chăm chú vào cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Phượng gia là phủ quốc cữu, trong tay hai mươi vạn binh, năm đó từng là công thần nâng đỡ hoàng đế đăng cơ, hiện giờ lại thành tâm phúc đại họa, hoàng đế vẫn muốn thu hồi binh quyền của phượng gia, lại mãi không tìm được một cái lấy cớ hợp lý.

Triều Đại Ung tinh binh một nửa là phượng gia nắm giữ trong tay, năm đó nâng đỡ hoàng đế có công. Sau khi Hoàng đế đăng cơ, đứa con trai phượng quốc cữu trực tiếp được làm vị trí Thủ phụ, nhưng hoàng đế nghi kỵ càng ngày càng nặng, phượng gia chỉ có thể im lặng cúi thấp, thậm chí cố hết sức ở trên triều làm giảm cảm giác tồn tại.

Tiêu gia chưởng dũng sĩ quân mười lăm vạn, miễn cưỡng có thể chống lại phượng gia, nhưng Tiêu gia mấy năm nay so với gia phong phượng gia, bởi vì năm nay mặc kệ là bên trong bình định hay là biên quan chiến sự, đều là Tiêu gia lãnh binh đi ra ngoài.

Tiêu gia quân công hiển hách.

Phượng gia cũng không chủ động xin chiến, hoàng đế cũng không muốn cho phượng gia có cơ hội lập công, nhưng dù vậy, hai mươi vạn quân phượng gia kia vẫn như cũ làm cho hoàng đế đêm không thể ngủ, nằm mơ đều muốn thu hồi, cũng tìm cái lấy cớ diệt trừ phượng gia.

Vân Tử Thù nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trong lòng phụ hoàng nghi kỵ nhiều, làm nhiều chuyện đuối lý, người muốn diệt trừ cũng quá nhiều, hoàng đế này làm cũng thật là mệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.