Lê Văn Trung cứng đờ, hắn vừa rồi không nói cho thái tử điện hạ ti thống lĩnh ở phủ công chúa?
Vân Thần lạnh lùng nhìn Vân Tử Thù, "Cửu muội, ta muốn nói cho muội biết, hôn sự của muội và Tiêu Vân Hành là phụ hoàng ban tặng, đừng nói hưu phu, cho dù là hưu thê cũng không thể! Muội muốn coi thường thánh chỉ, cũng phải mình có cái mạng đó không?"
Nói xong, vội vàng xoay người rồi đi ra ngoài.
Vài vị dừng ở chủ điện của thái y hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải.
"Các vị thái y về trước đi, nếu phụ hoàng hỏi, cứ nói ta đã tỉnh, không có gì đáng ngại." Vân Tử Thù đứng dậy, xoa đầu mình "Chỉ là đầu có chút đau."
Tiết thái y còn nhớ rõ buổi sáng vị công chúa này bình tĩnh ra sao, để cho người khác thông qua phương thức bắt mạch vạch trần lời nói dối của trắc phu nhân Tiêu gia, đưa cô ta vào Ám Các, lúc này cũng không dám khinh thường cô, cẩn thận hỏi "Hay là để thần bắt mạch cho công chúa đi, ngã đập đầu nặng hay nhẹ, lỡ như để lại nội thương, hậu quả không thể lường được."
Vân Tử Thù nâng mắt nhìn hắn "Tiết thái y trong nhà có cháu gái, hẳn là tuổi tác cũng tầm bản cung."
Tiết thái y cả kinh "Phải"
"Học y rồi sao?"
"Học rồi."
"Một khi đã như vậy, ngày mai đưa cô ấy đến phủ công chúa đi." Vân Tử Thù nói, "Về sau ở lại bên cạnh ta làm việc."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chuong-cuu-thien/2963745/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.