Chương trước
Chương sau
Tiêu Viễn Đình mặt mày nặng nề.

Ông cũng không phải hù dọa bà, mà là gần vua như gần cọp, hôm nay náo nhiệt hiển hách, sau này gia tộc điêu tàn bị hủy diệt có quá nhiều rồi, trung thành cống hiến cho quân vương cần chú ý thời khắc giữ mình.

Phượng gia không phải là minh chứng sống đó sao?

Năm đó Hoàng Thượng tranh trữ, Phượng gia nắm binh quyền trong tay, Phượng lão quốc cữu lại là cửu cửu ruột của đương kim hoàng đế, ca ca ruột của thái hậu, không hề nghi ngờ là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của Hoàng Thượng.

Nhưng hiện giờ thì sao?

Đế vị ngồi ổn định rồi, hậu thuẫn mạnh mẽ nhất năm đó hiện giờ đã thành tâm phúc họa lớn của hoàng đế, Hoàng Thượng đang chờ thời cơ tìm cớ diệt trừ Phượng gia, tùy thời chờ cho Phượng gia một đòn chí mạng.

Đều là võ tướng nắm binh quyền, Tiêu gia cùng Phượng gia ở trong triều tự nhiên là lập trường đối địch, đều là vì ích lợi của gia tộc mình

Nhưng Tiêu Viễn Đình trong lòng hiểu rõ, từ xưa đến nay binh quyền chính là thứ khiến cho người khác kiêng kỵ nhất, cả triều văn võ đại thần mặc kệ phạm vào tội gì, ăn hối lộ trái pháp luật cũng được, lấy quyền mưu kế riêng tư cũng thế, nhiều nhất cũng là tịch thu tài sản, chém đầu.

Nhưng khi liên quan tới binh quyền, đội lên tội danh mưu phản, vậy thì tru di cửu tộc không chút nương tay, huyết nhuộm kinh thành, làm cho người ta khiếp đảm.

Hôm nay trăm nghìn sủng hạnh, cũng tuyệt không có thể lộ ra chút sơ hở bất kính quân vương nào, nếu không sau này sơ hở này sẽ trở thành vũ khí giết bọn họ.



Tiêu Viễn Đình nhắm mắt, trầm giọng mở miệng "Vân Hành tình hình thế nào?"

Tiêu phu nhân hoàn hồn "Ta.. Ta cũng không rõ lắm, buổi sáng ngủ dậy ta phải tới phủ công chúa, vừa mới trở về.. Thái y có tới đây trị thương cho Vân Hành không?"

"Bà coi Vân Hành là hoàng thân quốc thích?" Tiêu Viễn Đình nhíu mày, ánh mắt ẩn dấu không vui, "Tìm đại phu bên ngoài tới đây xem là được rồi, thái tử ân sủng, không có nghĩa là chúng ta là có thể đương nhiên sai khiến thái y."

Tiêu phu nhân sắc mặt thay đổi, rốt cuộc ngồi không được, đứng lên nói "Ta đi xem Vân Hành."

Trong vòng hai ngày liên tiếp bị răn dạy này, bà là đương gia phu nhân sớm đã không còn mặt mũi, nào còn chút thể diện cùng uy nghiêm nào?

Tiêu Viễn Đình lông mày khóa chặt, trầm mặc nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa của bà, nặng nề thở dài.

Quả thực sứt đầu mẻ trán.

Tiêu Viễn Đình ngồi một mình trong chốc lát, cũng đi theo ra ngoài.

Tiêu Vân Hành đã tỉnh.

Nhưng mà sắc mặt trắng bệch, tóc còn có chút hỗn loạn, thoạt nhìn suy yếu mà chật vật, hoàn toàn không có khí thế oai hùng kiêu ngạo ngày xưa.

Tỳ nữ bưng cốc nước, cẩn thận đút vào miệng của hắn, Tiêu Vân Hành uống mấy ngụm, đôi môi khô khốc rốt cục cũng có một chút hơi nước.

".. Ta ngủ bao lâu rồi?" Hắn mở miệng hỏi, thanh âm khàn khàn khô khốc, suy yếu vô lực.

"Cả một đêm thêm nửa ngày, hiện tại đã là buổi trưa." Tỳ nữ cung kính trả lời, "Nô tỳ đi gọi phu nhân lại đây."

Tiêu Vân Hành không nói chuyện, người đau đến nói không nên lời, lúc này chỉ nằm ở đây, liền cảm thấy phía sau lưng như là bị từng đợt đao thép quét qua đau nhức, tra tấn thân thể hắn từng đợt co giật run rẩy.

Lớn như vậy, hắn chưa từng chịu hình phạt nghiêm khắc như vậy, cho nên cũng cũng không biết đình trượng đánh ngườilại khó chịu như vậy.



Thị nữ vừa muốn đi ra ngoài, đối diện liền thấy Tiêu phu nhân vội vàng đi đến, vội vàng đứng ở một bên hành lễ "Phu nhân, thiếu gia tỉnh rồi."

Tiêu phu nhân nghe vậy, vội vàng bước nhanh hơn, đi vào trong phòng, nhìn thấy con trai yếu ớt không chịu nổi, một hồi đau lòng như dao cắt "Hành nhi."

Tiêu Vân Hành quay đầu, động tác cứng đờ mà chậm chạp "Mẫu thân."

"Bây giờ con cảm giác thế nào? Có phải rất đau không?" Tiêu phu nhân đi đến trước giường, xoay người xem xét hắn của thương thế, mặc dù tối hôm qua đã xem qua thương thế, lúc này lại nhìn phía sau lưng một vết thương dài, vẫn là không nhịn được mà hốc mắt đỏ lên, "Hành nhi chịu khổ rồi.."

"Mẫu thân." Tiêu Vân Hành lúc này trên người vô cùng đau đớn, nói chuyện đều cố sức khí, "Tình hình bên ngoài thế nào?"

Tiêu phu nhân lau nước mắt, biểu tình lại trầm xuống "Vân Tử Thù ương ngạnh, quyết tâm phải chống lại Tiêu gia."

Tiêu Vân Hành lòng trầm xuống "Cô ta không muốn trở về?"

"Đâu chỉ không muốn trở về?" Tiêu phu nhân tức giận phu quân, lúc này không thể đợi được mà muốn tố khổ cùng đứa con, "Vi nương hôm nay tự mình đi gặp nàng ta, muốn chính mặt nhận lỗi với cô ta, kết quả cô ta sai người nhốt vi nương ở ngoài cửa lớn đợi suốt một cái canh giờ, không dễ gì mới đợi đến khi vào phủ, Vân Tử Thù còn bày ra cái vẻ công chúa, dùng quy củ uy hiếp ta, bảo ta quỳ xuống với cô ta.."

"Quỳ xuống?" Tiêu Vân Hành biến sắc, thanh âm chợt căng thẳng, "Cô.. Cô ta vậy mà dám làm nhục mẫu thân như thế?"

"Làm nhục mẫu thân ngươi thì làm sao?" Tiêu Viễn Đình sải bước đi vào, ánh mắt lạnh lẽo trầm xuống nhìn mẫu tử hai người họ, "Công chúa đã gửi cho ngươi một phần hưu thư, thì không sẽ coi ngươi là phu quân, cũng không coi mẫu thân ngươi là mẹ chồng, nàng ta lấy thân phận công chúa nói chuyện với mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi chẳng lẽ không nên quỳ xuống?"

Tiêu phu nhân biểu tình cứng đờ, khuôn mặt tái nhợt bốc lên lửa giận, quay đầu nhìn phu quân của mình "Ông lúc nào cũng nổi giận với tôi làm gì? Có bản lĩnh thì đi mời cô trở về, coi như tổ tông mà cung phụng --"

"Bà câm mồm cho ta!" Tiêu Viễn Đình gầm lên, "Chết đến nơi còn không biết hối cải! Bản tướng quân cưới người đàn bà chanh chua như bà về, quả thực chính là gia môn bất hạnh! Hôm nay Tiêu gia gây nên trò cười như vậy, bà chính là người đầu têu."

Giọng nói hạ xuống, trong phòng nháy mắt rơi vào một khoảng lặng.

Tiêu phu nhân sắc mặt cứng ngắc trắng bệch khó coi, hô hấp dồn dập, khiếp sợ địa chằm chằm vào chồng của bà, quả thực không thể tin được đây là lời nói phát ra từ nam nhân đồng giường chung gối hơn hai mươi năm.



Gia môn bất hạnh?

Cưới bà, là Tiêu gia gia môn bất hạnh?

Tiêu Viễn Đình nói xong câu vừa rồi liền hối hận, nhìn thấy Tiêu phu nhân đáy mắt khiếp sợ cùng tổn thương, có chút mất tự nhiên quay đầu đi.. "Hai ngày này dưỡng thương cho tốt, chuyện bên ngoài ta cứ để đó, chờ thương thế chuyển biến tốt, thì nhanh chóng đi đón công chúa trở về."

Tiêu Vân Hành mở miệng "Phụ thân có biết.. Tuyết Nhi thế nào?"

"Đừng nhắc tới Lê Tuyết nữa." Tiêu Viễn Đình nghe tới cái tên này, sắc mặt mới vừa có chút dịu đi lại thêm u ám, "Cô ta chính là cái đồ sao chổi! Sau này cô ta sống hay chết cũng không cần các ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần đón công chúa trở về, chuyện khác không cần ngươi hỏi nhiều."

Nói xong câu đó, ông xoay người bước đi, rõ ràng một khắc cũng không muốn ở lâu.

Tiêu phu nhân nhìn chăm chú vào bóng dáng rời đi của ông, trong đầu như là một khối khoảng không, hóa ra.. Hóa ra cô gả cho hắn nhiều năm như vậy, sinh cho hắn một trai một gái, cuối cùng một chút công lao cũng không có, chỉ nhận được cái đánh giá "Gia môn bất hạnh"?

"Mẫu thân." Tiêu Vân Hành khàn khàn mở miệng, "Phụ thân đang nổi nóng, lời ông ấy nói người đừng để trong lòng."

Tiêu phu nhân xoay người lại, đang muốn nói cái gì đó, nhưng thoáng nhìn thấy môi của con trai khô khốc, vội vàng phân phó tỳ nữ "Đem chút nước ấm lại đây."

Tiêu Vân Hành nghĩ muốn điều chỉnh một chút thân thể nằm sấp cứng ngắc, nhưng vừa cử động liền đau hít vào một hơi, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, gấp rút ghé vào gối trên đầu, trận đau nhức liền qua đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.