*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mười tám tuổi là độ tuổi mà ai cũng khát khao mơ ước, phảng phất bước vào độ tuổi này, mọi sự hiếu kỳ, tò mò cấm đoán trước đây đều có thể nảy mầm. Lại là một ngày mồ hôi nhễ nhại trong năm, ngay cả thiếu niên trầm tĩnh cũng mê mang cảm giác bị mồ hôi rửa sạch, tựa hồ muốn lần nữa cường điệu chính mình tinh lực dồi dào, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nải, dễ làm sai.
Vô ưu vô lự, vui cười chơi đùa, vô tư làm càn, không bị gò bó, tất cả những tính cách điển hình của các học sinh trong kỳ nghỉ hè năm học lớp 12 đều không thuộc về Phương Chu. Bởi vì thỉnh thoảng cậu mới có thể chạy đến sân bóng rổ lề đường cạnh công ty để cảm nhận hơi thở của tuổi trẻ sau những giờ làm việc. Nói là thỉnh thoảng, bởi vì đi theo Cảnh Trăn làm việc mà không cần tăng ca, làm thêm giờ thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Đánh xong, dạo một vòng?"
Một nam sinh da ngăm hất hất cằm nhìn Phương Chu. Hầu hết những người chơi bóng rổ đường phố đều không biết tên nhau, tục ngữ nói chính là hỗn cá nhãn thục (gặp nhau riết quen mắt, quen tai.)
Phương Chu quăng bóng cho đồng đội, lắc mạnh đầu tóc thấm đẫm mồ hôi bay tung toé xung quanh.
"Không được, ngày mai còn có việc."
Nam sinh có vẻ lãnh đạm, cười có chút xấu xa, cong cánh tay đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101465/chuong-21-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.