Rồi cũng đến một ngày công chúa nhỏ lớn lên. Cảnh Triều nhìn Cảnh Thước Nhi đang độ tuổi xuân chớm nở đứng trước mặt mình đập bàn, lớn tiếng. Anh nghĩ, cô bé này không phải đã quên chỉ vì bị mấy tiếng rầy la mà chui rút vào ngực mình khóc thút thít cả buổi.
"Anh hai, anh không thể đánh con nít như vậy."
Cảnh Triều thản nhiên nhìn Cảnh Thước Nhi.
"Ồ? Vậy nên đánh như thế nào?"
Cảnh Thước Nhi nhìn chằm chằm, đôi mắt sắc bén như bắn một tia sáng.
"Không được đánh!"
"Một đứa nhỏ mới năm tuổi đã miệng lưỡi trơn tru, nói dối không qua suy nghĩ, không nên đánh ư?"
Cảnh Triều nói tiếp, trong giọng nói ẩn ẩn chút tức giận.
Cảnh Thước Nhi không tha.
"Anh cũng biết chỉ là đứa nhỏ năm tuổi, anh đánh mấy bàn tay là được rồi, thước gỗ đàn hương đánh cái nào lấy dấu cái đó. Cơ thể nhỏ bé làm sao chịu nổi?"
Cảnh Triều chưa bao giờ nhượng bộ trong việc dạy dỗ con trai, đã từng chưa và cũng sẽ không có. Cho dù đối mặt với cô em gái mà mình thương yêu, cưng chiều nhất.
"Phạm lỗi lớn bao nhiêu thì phải chịu phạt nặng bấy nhiêu. Phạm phải sai lầm nguyên tắc này đã không đánh bằng roi mây là rất khách sáo rồi."
Cảnh Thước Nhi đỏ mắt nhìn, vẫn không hài lòng.
"Mọi đứa nhỏ ở tuổi này nói dối một chút là chuyện bình thường. Anh có phải có cảm thấy mình rất ưu việt khi nói chuyện về nguyên tắc với một đứa bé năm tuổi?"
Cảnh Triều sững sờ nhìn không lên tiếng.
Cảnh Tịch biết được Cảnh Thước Nhi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101464/chuong-20-11.html