*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
'Chát!'
Đau đớn đã kéo cậu nhóc trở về thực tại, Cảnh Triều nhìn lòng bàn tay sưng cao bằng lóng tay đang run rẩy kịch liệt.
Sau khi Cảnh Chí nói xong lời này, roi mây liền khẽ khẽ lòng bàn tay Cảnh Triều, ý bảo cậu nhóc buông tay xuống, nhưng Cảnh Triều lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt của ba mình.
"Cảnh Triều ! Ba không nghĩ cùng con giảng đạo lý lớn bởi ba cũng không am hiểu. Tuy nhiên, ba chỉ muốn hỏi con một câu cũng không cần con trả lời, con hãy suy nghĩ kỹ điều đó ở trong lòng là được -- 'Con thật sự biết điều gì mới là tốt cho Tiểu Tịch sao?'"
Cảnh Triều cắn môi, hai tay buông thõng bên người còn không dám nắm đường may quần, một phút, hai phút, suốt ba phút.
"Con biết."
Giọng nói của Cảnh Triều rất chắc chắn và dứt khoát, cậu nhóc sợ chưa nói xong một câu liền bị roi mây của Cảnh Chí đánh gãy, thế nhưng cậu nhóc thực sự nhìn thấy khóe miệng của ba đã nhếch lên vài milimet.
Trái tim của Cảnh Triều thả lỏng một chút.
"Đó là con cố chấp, tầm nhìn hạn hẹp, không có kế sách sâu xa. Tiểu Triều từ nay nhất định ---"
Nói tới đây, cậu nhóc có chút chần chừ:
"Tiểu Triều sẽ cẩn thận ngẫm lại."
Cảnh Chí rất thích kiểu hòa thuận ngang hàng với con trai như thế này, anh thấy Cảnh Triều thoải mái và không còn nói những lời bảo đảm qua loa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101428/chuong-14-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.