*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Con đối Cảnh Tịch cũng có trách nhiệm dạy dỗ, giáo dưỡng.
Thế nhưng, con lại năm lần bảy lược ở cách xử lý sự tình của Cảnh Tịch đều phi thường trực tiếp mà nói với ba rằng trong lòng con cái gọi là trách nhiệm giáo dưỡng chính là khiêng đánh, dấu sai trốn tránh trách phạt, kia --"
Cảnh Chí đưa ngón tay chỉ roi mây đang an vị như không có việc gì nằm trên mặt đất:
"Vậy thì liền đem gia pháp kia phế đi!"
"Không nên!"
'Chát!'
Cảnh Chí trở tay tát vào má phải của Cảnh Triều một cái. Vốn đứng không vững, cậu nhóc bị đánh đến thân mình lảo đảo. Cảnh Triều ngây ngẩn cả người, toàn thân đông cứng lại, cố định ở đó như một pho tượng bằng đá cẩm thạch trải qua hàng ngàn năm vẫn không thay đổi. Tất nhiên cậu nhóc biết tranh luận là muốn bị đánh mặt, nhưng trước nay Cảnh Chí luôn để cậu nhóc tự tát, và ba chưa bao giờ tát mặt mình. Cảnh Triều chỉ cảm thấy bên tai vo ve, đầu óc rối bời như bị thìa khuấy động, tuy rằng trên mặt đau đớn kịch liệt, nhưng trong lòng vẫn không thắng nỗi khiếp sợ.
Giọng nói Cảnh Chí nhẹ nhàng đến nỗi không ai có thể nghĩ rằng cái tát vừa rồi lại phát ra từ tay anh:
"Cảnh Triều, ở nơi ba không có tranh luận. Con tốt nhất hãy quên cách viết của hai chữ đó đi."
"Con xin lỗi ba."
Cảnh Triều cúi đầu rồi lại ngẩng đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101427/chuong-14-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.