*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Cảnh Trăn đi tìm Phương Chu thoa thuốc cho con trai thì mới được quản gia nói cho biết Phương Chu đã đi ra khỏi cửa hai phút trước rồi.
Cảnh Trăn đưa đồng hồ trên tay lên 9h40, điện thoại di động anh mới lấy từ trong túi quần ra, lại thả vào lại, xoay người lên lầu đẩy cửa phòng Cảnh Triều.
Cảnh Triều đứng bên cạnh bàn làm việc quay lưng về phía cửa, bóng lưng cứng cỏi, quả quyết dũng cảm hơn Cảnh Tịch, bớt rụt rè, hoảng sợ hơn một chút. Cảnh Trăn thoáng ngẩn ra, nhìn dáng đứng chuẩn đến mức khó có thể bắt bẽ, từ lỗ chân lông lộ ra không kềm chế được, khí chất, thần thái quả thật là trời sinh, thân phận, tuổi tác và địa vị ngược lại chỉ làm nền.
Hai bản kiểm điểm đã viết, gọn gàng nằm yên lặng trên bàn bên cạnh, Cảnh Trăn không cần hỏi cũng biết chắc Cảnh Triều sẽ không dám ngồi viết kiểm điểm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Cảnh Triều không có nhìn lại, cũng không cố ý đứng thẳng hơn một chút, mà nhỏ nhẹ gọi:
"Chú ba."
Trong giọng nói không biết làm sao, chỉ có ở trước mặt những người chí thân, cậu nhóc mới dám lộ ra một chút.
Cảnh Trăn đáp lại bằng một tiếng ừ trong cổ họng, liếc liếc nhìn những vũng mồ hôi trên quần áo mặc ở nhà của cậu nhóc "Nghĩ thông suốt?"
"Tiểu Triều đã biết lỗi." Không chút nào do dự.
Cảnh Trăn thật sâu nhìn, không có bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101423/chuong-14-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.