*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.........Đó là một cây roi mây ngâm đen.
'Vút!' Roi mây cắt ngang không khí, tiếng cắt gió cực kỳ sắc bén, da gà toàn thân của Cảnh Tịch đều tranh nhau nổi lên.
Cảnh Trăn cầm roi mây đi về phía nhóc.
"Vốn định đợi đến sau sinh nhật của con rồi mới đưa cho con, nhưng bây giờ muốn dùng tới rồi."
"Ba!..." Cảnh Tịch khẽ mở miệng, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Roi mây đập lên bàn phát ra âm thanh rợn người, giọng nói của Cảnh Trăn cũng nghiêm túc lên.
"Năm roi cuối cùng. Không cần chống, con nằm sấp đi."
Vì không biết nên sợ hãi. Nhóc con chưa từng ai quá roi mây nhưng nhóc đã nhìn thấy những lằn roi thật dữ tợn, khủng khiếp trên mông anh mình sau khi bị đánh. Nỗi sợ hãi lang tràn như một mạng nhện dày đặc, Cảnh Tịch không thể nhìn xuyên qua nó.
'Vút...chát!'
Một roi không mạnh quất vào đùi Cảnh Tịch, nhóc con run lên, hóa ra đây là sắc nhọn roi mây cắn đến xương.
"Nói chuyện đàng hoàng với con, nghe không hiểu sao?"
Vẻ mặt Cảnh Trăn trầm xuống, ánh mắt sắc bén.
Cảnh Tịch cắn chặt môi, dời cái ghế đẩu nhỏ đến bên cạnh bàn làm việc, hít một hơi thật sâu, chống bàn đứng lên, dời đống giấy tờ đi, liếc nhìn Cảnh Trăn một cái, sau đó nằm sấp lên.
Mới vừa cử động một chút, quần áo vừa mới ráo mồ hôi đã thấm ướt đẫm lại. Dường như cuối cùng nhóc con cũng hiểu được ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101422/chuong-14-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.