*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh cầm cây thước trong tay, khóe miệng kéo nhẹ, nói như thể đang tự chế giễu mình.
"Phương Chu! Em đã về đây gần một năm."
Ánh mắt Cảnh Trăn từ từ chuyển lên người cậu, đây là câu đầu tiên trong ngày hôm nay anh nói với cậu. Anh mở miệng như đang trao đổi nhưng trong giọng nói lại ngập tràn khó có thể che giấu thất vọng.
"Mỗi lần em phạm lỗi, anh đều cho em cơ hội, hy vọng tự em nghĩ thông suốt, thật sự biết mình đã làm sai cùng tự nguyện nhận phạt. Đó là bởi vì anh luôn cảm thấy em có khả năng hiểu biết và luôn coi em như một người trưởng thành."
Cảnh Trăn đột nhiên cụp mắt xuống nhìn cây thước trong tay, giọng nói có chút bất thường.
"Xem ra ..... Là anh sai rồi!!!!"
Phương Chu nắm đấm nắm càng chặt, hai hàm răng cũng nghiến chặt.
Cảnh Trăn nâng tay lên, dùng thước hư hư chỉ chỉ cậu, ngữ khí nghiêm khắc.
"Em không phải muốn biết vì cái gì bị đánh sao? Anh trực tiếp nói cho em biết."
Sắc mặt của anh lập tức lạnh lùng như thể bị cuốn vào trong bóng đêm.
"Sai lầm lớn nhất của em chính là quá kiêu ngạo."
Trong mắt Phương Chu lóe lên vẻ bướng bĩnh, ngang ngược như thiêu đốt, bộc lộ tuổi tác ngỗ nghịch của mình, nhưng trong thâm tâm cậu biết lớp vỏ bên ngoài có vẻ mạnh mẽ thật sự rất dễ dàng bị tổn thương, giống như vào lúc này trước cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101398/chuong-11-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.