*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt Cảnh Trăn bám chặt mặt đất.
"Vấn đề vừa mới hỏi em, suy xét thế nào?"
Chuyện về mẹ luôn là một uy hiếp của cậu.
Tim Phương Chu bay lên không trung lắc lư, cắn môi thật mạnh, không còn thong dong như vừa rồi.
"Mẹ...hẳn là.... không thích em như bây giờ."
Cảnh Trăn một hai đem khí thế bức Phương Chu đến góc tường.
"Bây giờ thế nào?"
Giọng nói Phương Chu càng trầm xuống.
"Gặp chuyện xúc động, không đủ đảm đương......"
"Aaa!" Châm biếm cùng cười nhạo, nụ cười của Cảnh Trăn tràn đầy châm chọc, một đơn âm rơi vào lỗ tai Phương Chu, cậu lập tức ngậm miệng không dám nói thêm tiếng nào nữa.
Anh dời ánh mắt từ sàn nhà chuyển lên trên mặt cậu. Ánh mắt cứng rắn, chắc nịch như một tảng đá.
"Em biết đây không phải đáp án anh muốn."
Phương Chu bị một câu của anh liền đem cậu treo trên xà đơn, lên không được, xuống không xong, lại bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn như đốt cháy, xuyên thấu, đến nổi nước bọt trong miệng cũng không dám nuốt xuống. Cậu cảm thấy muốn đem cái nón chụp lên đầu của anh, một giáo viên toán được xếp vào hàng ngũ giáo viên xuất sắc toàn tỉnh đúng là một sai lầm quá lớn.
"Mà thôi!"
Cảnh Trăn thở dài.
"Mỗi lần muốn em chỉ ra sai lầm của mình là hy vọng em thật sự biết mình đã sai. Lần này, anh không cần chính em nói, bởi vì đây là yêu cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101385/chuong-9-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.