*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Trăn cúi đầu nhìn Phương Chu vẫn im lặng, muốn nói thêm gì đó, cuối cùng nuốt trở vào, đỡ lấy cánh tay để cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, xoay người bước ra cửa.
Phương Chu nhìn bóng lưng của anh, nước mắt lập tức lăn dài, cậu vội vàng đưa tay lau đi, trước mặt mẹ, cậu chưa từng rơi lệ.
Đợi khoảng ba phút, Cảnh Trăn lại bước trở vào, trong tay cầm miếng dán nóng, liếc liếc một cái vẻ mặt hoảng sợ của Phương Chu, ngồi xổm bên cạnh cậu, gần như thô bạo cuốn ống quần ở nhà của cậu lên, nhưng lại thật cẩn thận mà đem miếng dán nóng nhẹ dán vào hai đầu gối đỏ ửng của cậu.
Qua một hồi, Phương Chu cảm thấy chổ máu bầm ở đầu gối tan ra, đau nhức ở hai chân cũng dần dần biến mất khi mùi thuốc bắc truyền vào khoang mũi.
Phương Chu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn gương mặt đen sì của anh đang đứng cạnh bên, cậu rất sợ hãi.
Cũng phải rất lâu sau, khi Phương Chu quá quen tính cách trở mặt như lật sách của anh, cậu mới hiểu được đạo lý quan tâm tất loạn.
Người phục vụ không cẩn thận làm canh đổ vào người anh, Cảnh Trăn sẽ không lo lắng người phục vụ kia có phải vì vậy mà bị mất việc.
Có người chen ngang ở trước mặt anh, anh luôn ngấm ngầm quan niệm thua cuộc luôn là điều mai mắn, và anh cảm thấy hối tiếc cho phẩm chất của người kia.
Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101384/chuong-9-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.