*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa qua khỏi giữa trưa ngày ba mươi giao thừa, Lâm Dục liền đến nhà. Cậu ở thành phố A cũng coi như không thân, không thích, nhà sư huynh tự nhiên thành nơi cần chạy trốn.
Phương Chu nhìn vị huấn luyện này. Tết nhất vẫn là một thân quần áo thể thao đen thui, tay cắm túi tiền, tai gắng tai nghe, bộ dáng nghênh ngang thảnh thơi, lập tức muốn đem cây chổi trong tay nhét vào tay anh ta.
Lâm Dục như xuyên thủng Phương Chu chửi thầm, đánh một cái vào đầu cậu bé.
"Sư huynh đâu?"
"Ở trong bếp."
Phương Chu hung hăng hất hất đầu.
Lâm Dục đi rồi hai bước, đột nhiên lùi trở lại, nghiêng chiếc eo mềm dẻo đưa đầu đến bên cạnh đầu cậu nói.
"Hai anh em vẫn còn giận nhau?"
"Tôi nào dám."
Phương Chu liếc Lâm Dục một cái.
"Sợ anh còn đang giận."
Lâm Dục ý vị thâm trường nhìn cậu một cái, sau đó liền đoạt lấy chổi trong tay Phương Chu, điềm tĩnh nói.
"Đi vào bếp phụ giúp."
"A......?"
"Kêu cậu đi liền đi! Ngu người à!"
Lâm Dục vẻ mặt không kiên nhẫn đạp cậu một cái, cầm cây chổi trong tay bắt đầu quơ quét. Phương Chu đứng nhìn thấy bụi bay mịt mù, quyết định nên đi là hơn.
Phương Chu ngây người ở cửa phòng bếp một hồi lâu, yên lặng mà nhìn Cảnh Trăn luôn tay luôn chân, đứng cả buổi vẫn không có mở miệng.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Trăn lên tiếng hỏi.
"Quét xong rồi?"
Cậu lắc đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101381/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.