*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Thăng Hồng ừ một tiếng, nói:
"Tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ sợ Phương Chu cảm thấy ủy khuất mẹ nó."
Trong lòng Cảnh Trăn thầm than, trách không được cha con hai người lại cải nhau thành như vậy. Nguyên nhân chính là hai người không hiểu nhau mà cũng lười tìm hiểu nhau.
"Ba!!!"
Cảnh Trăn kêu vô cùng thành khẩn, chân thành.
"Phương Chu sẽ không vì chuyện này mà ủy khuất, nó ủy khuất chính là thái độ của ngài chứ không phải những nghi lễ này."
Cảnh Thăng Hồng nhíu mày.
"Chẳng lẽ làm bài vị cho mẹ nó không thể thấy được thái độ của tôi ư ?"
Nắm đấm Cảnh Trăn nới lỏng chút.
"Dạ! Đích thật là nhượng bộ rõ ràng, Trăn nhi cảm thấy như vậy, ba cũng cảm thấy như vậy, nhưng Phương Chu lại không nghĩ như vậy. Nó từ nhỏ không lớn lên dưới sự ràng buộc của nghi thức, lễ tiết phiền phức thế gia, tự nhiên sẽ không đem quy củ nghi thức xem nặng như vậy."
Cảnh Thăng Hồng chống đở, tựa đầu vào giường,
"Hừ! Nó nếu đã trở về, quy củ trong nhà không thể không theo."
Cảnh Trăn đột nhiên ngẩng đầu, khí thế từ bên trong mạnh mẽ lên.
"Nó có ư?"
Cảnh Thăng Hồng lập tức kinh ngạc, một nửa vì thái độ thay đổi đột ngột của con trai. Một nửa còn lại là Phương Chu thật đúng là không có.
Nữa năm qua sống chung với nhau, Phương Chu luôn làm cho người ta cảm thấy cậu là một đứa bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101380/chuong-8-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.