*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đứng lên đi."
Phương Chu sửng sốt, nghiêm khắc chỉ trích vậy đã xong?
Còn đang ngây người đã thấy Cảnh Trăn cúi xuống đỡ cánh tay cậu. Cậu không có cậy mạnh nói không cần, bởi vì cậu biết.... Chính mình thật sự cần...... Không phải đau đến đứng dậy không nổi mới cần, mà cậu cần độ ấm đến từ anh lâu rồi không có mà thôi.
Nương theo lực của Cảnh Trăn, cậu ngồi ở mép giường, bởi ngồi áp sát vào anh như vậy làm cậu không được tự nhiên lắm.
Cảnh Trăn để ý từng cử chỉ nhỏ của Phương Chu, trái tim anh như bị rút cạn máu. Đứa bé này mấy ngày trước còn đeo theo phía sau mình van nài, năm nỉ dạy nó kéo chân, giờ mới qua có mấy tiếng đồng hồ mà như có bức tường thành xây cao chắn giữa hai người.
Đe dọa nên kết thúc, bắt đầu chơi tâm lý a.
"Phương Chu! Kể cho anh nghe một chút về dì Phương đi! Dì là một người phụ nữ thế nào?"
Cậu bé cảm thấy trái tim mình đang bị kẹt ở rảnh đá dưới đáy biển sâu bị giọng nói ôn nhu, ngọt ngào của Cảnh Trăn từng chút từng chút vớt lên, còn có tư thái hỏi chuyện, cách phát âm của anh làm Phương Chu không còn chút phòng bị nào.
Có lẻ bởi vì lâu lắm không có nói đến mẹ nên khi trả lời cậu có chút không được tự nhiên lắm.
"Thật khó diễn tả bằng một hoặc hai từ."
"Vậy chọn từ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101377/chuong-8-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.