*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào buổi tập thể dục sáng ngày hôm sau, khi Cảnh Chí nhìn đến hai người bệnh bước đi không đồng nhất đang chạy bộ.... anh đột nhiên cảm thấy.... đầu rất lớn.
Cảnh Trăn tối hôm qua tự mình qua loa thoa thuốc xong liền vùi đầu làm việc, mang theo trên dưới bốn mươi roi mây dù cho là ghế dựa da tốt, mềm đến mấy cũng chỉ là hình cụ làm tăng thêm đau đớn mà thôi. Đành phải đứng xem hồ sơ, phê văn kiện. Thẳng đến cơ bắp cả người đều đau nhức phủ qua thương trên mông, xoay tay, ngoẹo cổ mới kinh ngạc phát hiện, cứ đứng làm việc như thế này nếu anh bổng nhiên đẩy cửa nhìn thấy mình đang cong eo, cúi người đánh chữ trên bàn phím... thì mình ngay cả đứng cũng không đứng được. Vì thế cầm máy tính cùng văn kiện lên giường nằm úp sấp xem, nhưng mà..... cho dù người bên ngoài thấy Cảnh Trăn hiệu suất làm việc cao đến không biết mệt mỏi, anh cũng không có biện pháp ngăn cản mê hoặc của giường, rất nhiều lần đều nhịn không được gục xuống, lại hung hăng nhéo mình một cái như muốn kiếm gì treo cổ mình lên....
Cho nên... khi Phương Chu nhìn đến động tác không thuận, mắt thâm quần đen đặc cùng một thân mệt mỏi làm cho người không muốn nhìn đến Cảnh Trăn, cậu càng thêm áy náy.
"Anh...."
Phương Chu đem khăn lông đưa cho Cảnh Trăn, kêu một tiếng anh liền không biết nói cái gì, cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101357/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.