*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Chí thực vui mừng với sự thẳng thắn thành khẩn của em trai, bởi vì chính anh cũng cảm thấy đạo lý này không phải trong lúc nhất thời là có thể nghĩ thông suốt được, vì thế giơ roi mây lên, làm cái xoay người thủ thế.
Lại lần nữa chống tường, Cảnh Trăn cảm thấy lỗ chân lông cả người thắt chặt lại. Anh thực cam tâm chịu phạt.... nhưng vẫn sợ roi mây trong tay anh mình.
Cảnh Chí nhìn để anh căng ổn tư thế để không dễ dàng bị thương, tay nâng roi mây không giống vừa rồi lực độ tức giận nhưng vẫn vững vàng đánh chồng vào năm lằn đỏ thẫm kia, mảy may không lệch.
Cảnh Trăn cắn chặt răng, sợ hãi dâng lên, lại không dám xin tha, cố gắng nỗ lực khống chế thân thể run rẩy.
Cảnh Chí hơi ngừng một chút lại giơ lên roi mây.
' Vút...Chát!" Một vòng....rồi một vòng.... lặp đi lặp lại đánh vào năm vết thương củ.... Đáy lòng Cảnh Trăn xẹt qua một tia tuyệt vọng... quả nhiên...hai mươi roi.....năm lằn....
Anh cảm thấy mặt tường trước mắt hình như muốn cùng anh ngã xuống tới, anh liều mạng chết chống, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Cảnh Chí không vội, đánh xong liền khoanh tay đứng, chờ tiếng hít thở của anh dần dần nhẹ lại, mới nói:
"Năm mươi vạn.... mười roi..... không quá mắc ha?"
Cảnh Trăn đột nhiên quay đầu lại đối ngay con ngươi hài hước của anh.
Ngày đó trên đường trở về đúng thật xui xẻo bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101356/chuong-4-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.