Chương trước
Chương sau

Ngày hôm sau, Lưu Âm Trạch nghiêm túc làm bài tập. Mà Phương Chu cũng nghiêm túc đem bài tập trả lại cậu.
"Thầy Cảnh đã nói, tôi không dám thu."
Lại nhìn thoáng qua Lưu Âm Trạch mặt xấu hổ cắn môi, nghĩ nghĩ nói tiếp.
"Muốn nộp tự cậu đi nộp."
Nói xong đi một mạch.
Lưu Âm Trạch cũng có chút đầu óc, không có cô phụ những lời của Phương Chu. Thừa lúc tiết tự học xong sớm, trước tiết học đầu tiên đi tìm Cảnh Trăn. Đây là lần đầu tiên cậu đến văn phòng hiệu trưởng nên có chút rung sợ.
"Thưa Hiệu Trưởng"
Lưu Âm Trạch đứng thẳng tắp ở cạnh cửa.
"Thầy Cảnh, em là Lưu Âm Trạch học sinh lớp 10A6."
Cảnh Trăn cười.
"Em cảm thấy em lưu lại ấn tượng còn chưa đủ khắc sâu với thầy sao?"
Mặt Lưu Âm Trạch ngập tràn xấu hổ, một câu xin lỗi cũng không nói ra được.
Cảnh Trăn thoáng nhìn quyển tập trên tay Lưu Âm Trạch.
"Nếu là tới nộp bài tập thì không cần bước vào."
Nói xong cúi đầu xem tiếp văn kiện.
Lưu Âm Trạch lúc này mới nhớ tới mình đến để nộp bài tập, vì vậy cũng mặc kệ Cảnh Trăn nói gì đó ba bước vượt hai bước mà đi đến trước bàn Cảnh Trăn, hai tay đưa lên bài tập.
"Thầy Cảnh, việc ngày hôm qua là em làm sai. Về sau nhất định sẽ không làm vậy nữa."
Có một số học sinh chính là như vậy, lời nói của thầy cô tưởng là hù dọa thôi. Cảnh Trăn nói không cần vào, Lưu Âm Trạch nghe tai phải cho ra tai trái. Loại này quy củ, ý thức kỳ thật rất lớn từ nhỏ đã dưỡng thành, Cảnh Trăn cũng không có nhàn đến giúp cậu sửa tật xấu. Chỉ ngẩng đầu, sắc mặt càng trầm. Nhìn lướt qua tập cậu, cũng không nhìn cậu, lập tức cúi đầu, giọng mũi phát ra một cái âm tiết "Ưm."
Lưu Âm Trạch không phải Phương Chu, 'Ưm!' này là có ý gì, cậu thật không biết, càng không dám đoán mò. Vì thế chỉ có thể đứng thẳng tắp. Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút.... Không khí như đông lại, trong phòng chỉ còn tiếng lật trang giấy cùng tiếng viết vẽ vào giấy của Cảnh Trăn. Tay Lưu Âm Trạch run run rẩy rẩy, nhịn không được nói.
"Thầy Cảnh, em thật sự biết sai rồi. Thầy thu bài tập em đi, là em tự mình làm."
Nhân lúc nói chuyện quơ quơ nhẹ cánh tay đã căng cứng.
Cảnh Trăn dừng viết, mắt nhìn đôi tay cậu.
Lưu Âm Trạch có chút chột dạ, cau mày nhìn về phía anh, rõ ràng là từ dưới ngước nhìn lên vẫn uy nghiêm như nhìn thẳng, khí thế không giảm mà còn tăng.
"Xem ra, em không chỉ có toán học không giỏi, ngay cả ngữ văn cũng có chút vấn đề. Lúc học Văn, đi hỏi giáo viên của em một chút về cách dạy học"
Lòng Lưu Âm Trạch run lên mạnh mẽ, cánh tay dù làm thế nào cũng không duỗi thẳng ra được. Thật đúng lúc tiếng trống trường vào học vang lên.
Cảnh Trăn dùng cán bút gõ gõ tay Lưu Âm Trạch.
"Trở về học đi! Em là đang cùng thầy ở đây mua đồ ăn sao? Còn có thể cò kè mặc cả!"
???
Chiều tối ngồi trên xe về nhà. Phương Chu nhìn Cảnh Trăn chuyên tâm lái xe không nhịn được nửa.
"Thầy Cảnh, bài tập Lưu Âm Trạch, có thể hay không....."
Nói còn chưa dứt lời, đã bị đôi mắt hình viên đạn của Cảnh Trăn chặn ngang chặt đứt. Phương Chu lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Cảnh Trăn cũng liếc nhìn Phương Chu, mắt lại lập tức nhìn phía trước. Chờ thêm một cái ngã quẹo mới mở miệng.
"Lưu Âm Trạch có tới tìm tôi."
Phương Chu không rõ Cảnh Trăn đang nhìn kính chiếu hậu hay đang nhìn mình, lại nghe tiếp.
"Là em bảo cậu ta tới."
Không phải câu hỏi là câu trần thuật.
Phương Chu nghe tiếng tim đập của mình quanh quẩn ở toàn bộ lồng ngực. Tức khắc nghẹn lời, đúng là mình ám chỉ.
Xe chạy vào khu biệt thự, tầm nhìn đột nhiên trở nên trống trải. Trên đường cũng không có xe khác cùng người đi đường, Cảnh Trăn tăng thêm chân ga, động cơ xe phát ra tiếng 'Ù ù' tay trái gác lên tay lái, tay phải đưa qua nhéo mạnh mặt Phương Chu đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế phụ.
"Lời nói của tôi, nếu có thể thu hồi, tôi đây cũng không cần làm thầy của các em."
▪️▪️▪️
Sáng ngày hôm sau, Lưu Âm Trạch quả nhiên không có lại nộp bài tập.
Phương Chu thu đủ 47 quyển, lại lần nữa ôm tập đi ngang qua Lưu Âm Trạch.
"Có làm bài tập không?"
Lưu Âm Trạch ngẩng đầu, ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Có Làm. Thầy Cảnh chịu nhận sao?"
Phương Chu không có trả lời câu hỏi của cậu chỉ nói.
"Để lên bàn của tôi đi."
Sau khi Phương Chu đi nộp bài tập về lập tức dựa vào ký ức phê sửa bài tập cho Lưu Âm Trạch. Kết quả bài tập về nhà của Phương Chu luôn là đáp án tiêu chuẩn. Cậu nghiêm túc từng câu, từng bài xem qua phê bình mấy cái ý nghĩ làm bài mới mẻ độc đáo, kêu Lưu Âm Trạch quay đầu lại, đem mỗi một đề làm tỉ mỉ nói với cậu ta.
"Trước mắt cứ như vậy đi. Nếu cậu nguyện ý, bài tập cùng bài thi đều nộp cho tôi đi." Phương Chu thuận tay đem viết vừa giảng bài kẹp vào vở giùm cậu ta.
"Thật không?"
Lưu Âm Trạch đưa tay cầm lấy tập Phương Chu đưa.
"Thầy Cảnh đồng ý sao? Đừng lại hại cậu."
Phương Chu cũng không có trả lời, gật đầu một cái.
"Cứ vậy đi, tiết học đầu tiên hôm nay là hóa học đi đến phòng thí nghiệm thôi."
Tiết học cuối cùng của buổi sáng là Toán học, lúc Cảnh Trăn dạy học luôn đĩnh đạc giảng, cũng thích đi xuống bục giảng khoa tay múa chân.
Hôm nay đi đến bên cạnh chỗ ngồi Lưu Âm Trạch, thoáng nhìn tập bài tập cậu đang để trên bàn, một tờ giấy ghi chú thật lớn được kẹp bên trong, nét chữ cương nghị của Phương Chu viết đầy trên giấy. Miệng Cảnh Trăn còn đang nói về so sánh dãy số, trên tay lại cầm lấy tập của cậu.
Lưu Âm Trạch cùng Phương Chu đều bị hành động này làm hoảng sợ, nín thở nhìn Cảnh Trăn. Nhưng mà Cảnh Trăn không hề nói gì, chỉ lật lật vài cái liền để xuống, cũng không có liếc nhìn hai người bọn họ cái nào. Chuông tan học vang lên, Cảnh Trăn tuyên bố tan học.
Phương Chu liền đi theo phía sau anh ra khỏi phòng học. Cảnh Trăn nhìn thấy cậu cũng không nói gì, hai người đi cách nhau ba bốn thước, một đường đi đến văn phòng, Phương Chu thuận tay đóng cửa, vào đứng trước bàn.
Cảnh Trăn ngồi ở trên ghế nhìn qua Phương Chu một lược. Cậu bị nhìn đến da đầu đều tê dại, vừa định muốn nhận sai, liền nghe được Cảnh Trăn nói.
"Cuối cùng cũng không đến mức quá phận."
Phương Chu ngây ngẩn cả người đây là khen cậu hay sao a. Vốn dĩ cho rằng, Cảnh Trăn nói mình tự chủ trương, lạm dụng chức quyền. Rốt cuộc là mình có mai mắn nhỏ a.
"Đi ăn ở đâu?"
Cảnh Trăn thu dọn lại bàn, cầm chìa khóa xe hỏi.
"A?" Phương Chu không hiểu....
Cảnh Trăn đưa tay nhéo nhéo mặt Phương Chu.
"Em không phải tới muốn ăn ké sao, mới vừa tan học lại gấp gáp như vậy? A cái gì a?"
???
Thứ bảy lười biếng, Phương Chu đến giữa trưa mới luyện xong TaeKwonDo, tắm rửa, tóc còn chưa khô, liền chạy qua nằm dài trên sô pha trong thư phòng Cảnh Trăn. Phương Chu cũng không phát giác thư phòng Cảnh Trăn là nơi cậu thường xuất hiện nhất ngoài phòng cậu.
"Ngài có phải cũng có luyện qua TaeKwonDo?"
Phương Chu cầm lấy quyển 'địa lý quốc gia' mới tinh trên kệ sách, mắt to chớp chớp.
Cảnh Trăn cười thầm, cũng không ngẩng đầu, yết hầu có chút khô khốc "Um." Anh kỳ thật đã sớm nghe huấn luyện Long nói, Phương Chu đứa nhỏ này ở buổi học đầu tiên đã nói muốn học Cảnh Trăn đánh thi đấu hữu nghị ở Đài Loan, còn tuyên bố muốn đánh vỡ kỹ lục người trẻ tuổi nhất đeo đai đen. Bây giờ lại giả đò không biết gì cả, thật không biết đứa nhỏ này đang muốn cái gì nên không vạch trần cậu ta.
Phương Chu tùy ý lật xem một quyển tạp chí trang 'Tự do viết văn Campuchia' hỏi.
"Aaa. Luyện bao lâu?"
Cảnh Trăn vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích.
"Mười mấy năm."
"Luyện được thật tốt sao?"
Cảnh Trăn không vội trả lời, yên lặng xem xong một tờ trước mắt từ từ ngẩng đầu, giật giật cổ đã cứng còng.
"Em rốt cuộc muốn nói gì?"
Phương Chu không trả lời liền, bởi vì đột nhiên nhìn đến mặt Cảnh Trăn làm cậu có chút hoảng sợ. Sắc mặt đã không thể dùng từ đen để hình dung, thậm chí còn mang theo một hạt bụi, hai mắt tràn ngập tơ máu, ánh mắt cũng không bén nhọn như ngày thường, trên môi hiện lên những đường tơ trắng xóa, giữa mày lộ ra mỏi mệt, tất cả hiển hiện rỏ ra.
"Tôi thiếu chút nữa cho rằng mình đang nói chuyện cùng tượng sáp a. Ngài bất động hơn hai tiếng đồng hồ."
Phương Chu đứng dậy cầm ly trước mặt Cảnh Trăn rửa qua nước lạnh, chế ít nước nóng vào cho ấm ly, rót đầy nước vào, cậu không có để lại chổ củ mà hai tay nâng cái ly đưa đến trước mặt Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn nhìn nhìn ly nước, lại nhìn nhìn Phương Chu, mới cầm ly uống. Nước ấm áp chảy qua yết hầu khô khốc, cuốn họng cũng được mở ra, nước ấm chảy qua dạ dày khoan khoái, cười mắng.
"Không biết lớn nhỏ."
Kỳ thật khi hai người ở chung luôn luôn đối đãi với nhau như anh em.
Phương Ngạn Nhi tuy rằng không xuất thân từ đại gia tộc nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có khí chất phi phàm nên cũng ảnh hưởng đến Phương Chu một cách vô tri vô giác.
Cảnh Trăn biết Phương Chu dẫu không được nghiêm khắc học lễ nghi văn hóa giống anh cùng Cảnh Chí nhưng cũng tuyệt không phải 'Không có quy củ'.
Phương Chu nhìn Cảnh Trăn uống hết ly nước, nhận lại cái ly lại đi rót một ly nửa lần này để ở trên bàn.
Cảnh Trăn thấy cậu rót nước xong, cũng không nói lời nào, cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy, nhìn đến Phương Chu cảm thấy mình sắp bị nhìn thủng.
"Um... nếu ngài có rảnh có thể dạy tôi không ?"
Miệng Cảnh Trăn hơi hơi mỉm cười không chút khách khí mà nói.
"Em thấy anh là người đang rảnh lắm sao?"
Phương Chu cúi đầu, liền nghe được Cảnh Trăn nói câu thực 'Đại gia trưởng'
"Để coi em biểu hiện."
Phương Chu giương mặt nói.
"Ây..... Ngài không thể có chút sáng ý mới nào sao?"
Chân trái Cảnh Trăn nhẹ đẩy ghế xoay qua phía bên phải hơi hơi cắt một cái góc độ chân phải, 'Bịch' một cước đá vào mông Phương Chu, động tác nước chảy mây trôi, không chút ngượng ngùng, Phương Chu chưa kịp phản ứng, thân mình đã ngã sấp xuống bàn.
Mắt thấy Phương Chu sắp đè lên ly nước, Cảnh Trăn tay mắt lanh lẹ liền đưa tay cầm lấy ly nước, ý cười nồng đậm nhìn Phương Chu chật vật dùng tư thế quái dị chống ở cạnh bàn.
Phương Chu cắn môi cố đứng lên, phát hiện một thân mồ hôi lạnh. Trước đây cũng bị thầy thể dục hay bạn bè nói giỡn, đá mông, cảm thấy nó không có lực sát thương. Nhưng cước vừa rồi làm cậu cảm thấy yêu cầu của cậu thật đáng chê cười. Muốn anh mình dạy ? Không phải tìm tội chịu sao? Mông vừa nóng vừa đau, Phương Chu âm thầm tính toán một cước này chắc bằng mười thước kẻ.
Cảnh Trăn không nói giỡn nửa, nghiêm mặt nói.
"Nên có quy củ, phải có quy củ cho anh. Ba mẹ cuối tuần về. Làm con như thế nào không cần anh nhắc nhở."
Cảnh Thăng Hồng cùng Dịch An An đi Châu Âu hơn một tháng. Phương Chu không biết vì cái gì, khi thấy hai vợ chồng họ tương thân tương ái, vòng quanh thế giới, luôn nghĩ đến mẹ mình. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì các người có thể yên tâm thoải mái như vậy? Còn mẹ mình đến lúc qua đời cũng không có hưởng thụ quá một ngày làm vợ chân chính, ít nhất là tôn trọng.
Cảnh Trăn không có buộc Phương Chu trả lời, trong chuyện này anh cảm thấy mình cũng không có lập trường đi can thiệp quá nhiều. Có một số việc yêu cầu chính Phương Chu suy nghĩ. Chẳng qua cha chính là cha, con cái phải có bổn phận con cái. Anh sẽ không buộc Phương Chu mỗi ngày phải thỉnh an hầu hạ, nhưng mà cũng quyết không cho phép Phương Chu đi khiêu chiến quyền uy của cha.
Không gian hai người tức khắc lâm vào trầm mặc.
Phương Chu nắm chặt quyền, hít thở thật sâu, môi mở ra lại khép lại, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Tôi tận lực không để ngài khó xử."
Cảnh Trăn có chút vui mừng, lời này thật tốt, anh nghe rất hài lòng. Nhưng đau lòng cũng lập tức dâng lên bao phủ. Từ nhỏ biết mình là đứa con bị bỏ rơi, nên từ nhỏ sống cũng rất cẩn thận, từ nhỏ học được xem mặt đoán ý, từ nhỏ được dạy dỗ muốn đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đứng ở lập trường người khác đánh giá vấn đề, Phương Chu rốt cuộc còn có bao nhiêu tủi thân.... chính cậu cũng không biết. Nhưng hiện tại, không phải lúc tính cảm tình cho nên lại đá tiếp một cước, mặt khôi phục châm biếm.
"Anh không ngại giúp em ôn lại 'Hiếu Kinh'."
??20120??
Lời Tác Giả :
Tôi nhận thấy có nhiều độc giả phản đối việc Cảnh Trăn xử lý vụ việc Lưu Âm Trạch.
Ước nguyện ban đầu của tôi làm muốn tạo nhân vật Cảnh Trăn trước làm một thầy giáo tốt sau mới là một anh trai tốt nên có chút không cam lòng.
Cảnh Trăn quyết định đối phó với Lưu Âm Trạch một cách quyết liệt, không sửa bài tập hay không chấm bài kiểm tra là muốn cậu ta càng cố gắng có trách nhiệm hơn với việc học của mình. Và đoạn răn dạy Phương Chu lúc đó cũng rất tận lực để Phương Chu biết mình nên làm những gì và cân nhắc đi đền bù.
Và sau đó Phương Chu làm rất nhiều việc thay Cảnh Trăn có thể nói là đều nằm trong kế hoạch của Cảnh Trăn.
Về mặt kiến ​​thức, Lưu Âm Trạch cũng không mất đi cái gì. Về mặt tâm lý mà mọi người nói. Thứ nhất, Lưu Âm Trạch không nhạy cảm như Phương Chu, hơn nữa cậu ta cũng không phải là đệ tử thân truyền của Cảnh Trăn, đối với một học sinh như vậy, có lẽ không nên để ý quá nhiều đến cậu ta. Thứ hai, theo tôi, mặc dù học sinh trung học gian lận và chép bài tập về nhà không phải là một hành động vinh quang, nhưng nó xảy ra rất nhiều. Hơn nữa, tính cách của Lưu Âm Trạch cho thấy cậu ấy hướng ngoại, vì vậy không có khả năng bị các bạn cùng lớp cô lập. Thứ ba, sự xuất hiện của anh ấy là một vai phụ, vì vậy Cảnh Trăn đã không đề cập nhiều đến phản ứng của cậu ấy kể từ sự cố đó, nhưng không có nghĩa là nó không xảy ra. Tất nhiên, đây cũng là một sơ hở trong bài viết của tôi.
Kỳ thực bọn họ là thầy trò, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy thầy trò, cho nên Cảnh Trăn cũng không phải vĩnh viễn không nói chuyện với cậu ấy. Khả năng thái độ sẽ hòa hoãn, khả năng không phê sửa bài tập nhưng sẽ ủng hộ về tâm lý.... những điều này đều có thể xảy ra chỉ có là tôi không có viết đến.
Tuy nhiên, sự hiểu biết của người đọc về những gì tác giả định diễn đạt vốn có sự thiên lệch. Mọi hiểu biết đều đúng, chỉ cần tin tưởng vào những gì mình nhận định.
Mặt khác, tôi rất vui đọc những
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.