*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về đến nhà, Cảnh Trăn không có cùng Phương Chu đi ăn cơm mà một mạch đi thẳng lên phòng lấy thuốc. Gõ gõ cửa phòng Phương Chu, lập tức đẩy ra bước vào.
Phương Chu đang thay quần áo bị hoảng sợ. Vốn chân cẳng không nhanh nhẹn. Cảnh Trăn đẩy cửa đụng phải làm cậu té nhào xuống đất.
Cảnh Trăn nhìn thấy nửa thân người ngã sóng xoài trên mặt đất, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đến đỡ cậu lên đem đến giường, không quên trừng mắt nhìn cậu một cái.
"Nếu không đủ đau nói thẳng!"
Phương Chu cảm thấy mất mặt muốn chết, đem đầu chôn thật sâu trong khuỷu tay.
"Cởi quần, thoa thuốc." Cảnh Trăn vỗ vỗ mông, Phương Chu đau đến run lên.
Phương Chu làm gì chịu cởi quần cho Cảnh Trăn thoa thuốc, bị đánh mông đối với cậu đã mười lăm tuổi mất mặt lắm rồi, vì thế vội vàng tránh đi thân mình.
"Không, không cần, cũng không đau lắm."
Cảnh Trăn cầm bình thuốc trên tay, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cậu.
Phương Chu trong lòng phát run, không phải còn muốn đánh đi. Nuốt nuốt nước miếng.
"Tôi tự mình làm được rồi."
Ngồi bật dậy đưa tay lấy bình thuốc trong tay Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn đẩy tay cậu ra.
"Còn lộn xộn, đánh một lần nửa rồi thoa thuốc"
Mặc kệ mặt Phương Chu đã đỏ lên, đưa tay kéo quần Phương Chu xuống.
Phương Chu cảm thấy phía sau chợt lạnh, lập tức đem mặt vùi vào gối đầu, một lúc lâu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-chu-canh-gia-gia-phap/1101338/chuong-2-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.