Bên ngoài rối loạn, cũng không thể ảnh hưởng đến đôi vợ chồng trốn đến ở biệt viện ngoại ô này.
Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm đi đến ngoại ô tản bộ,
“Giờ chàng đã có thể tự do đi lại, xuất môn không cần ngồi xe lăn nữa, cũng không cần phải xem thời tiết mới xuất môn, nếu có thời gian rảnh rỗi liền giúp ta đi bộ vận động.” Vân Thanh Nhiễm được Quân Mặc Thần giúp đỡ, hai người cũng không khác đôi vợ chồng bình thường khác, loại cảm giác này rất ngọt ngào, nàng rất hưởng thụ thời gian ở chung như vậy cùng Quân Mặc Thần.
“Ừ…” Quân Mặc Thần nặng nề lên tiếng.
“Nghe khẩu khí của chàng tựa hồ không cao hứng?”
“Đừng suy nghĩ nhiều, ta cao hứng còn không kịp.”
“Miệng cũng rất ngọt, trước kia chàng không có như vậy.” Lúc trước hắn nói chuyện đều rẽ cong.
“Bởi vì ta sợ nàng mang thai, đầu óc trở nên chậm chạp, không lý giải được lời của ta, cho nên ta cố ý nói trắng ra cho nàng nghe.” Nếu mà không nói, về sau sợ là không có cơ hội nói nữa.
“Nói trắng ra như vậy, ta có thể nghe hiểu rõ ràng rồi, cảm tạ gia không ghét bỏ ta? “
“Nàng cũng không ghét bỏ ta một thân bệnh tật, ta làm sao có thể ghét bỏ nàng đây?”
“Bệnh của chàng không phải khỏi rồi sao, bây giờ chàng chỉ cần đứng trên đường cái của kinh thành, sẽ không biết có bao nhiêu nữ tử yêu thương nhung nhớ, đến lúc đó sợ là Trấn Nam vương phủ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913181/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.