Chương trước
Chương sau
“Cửu điện hạ?” Lục Trúc bưng một đĩa mơ chuẩn bị đem vào cho Vân Thanh Nhiễm, nhìn thấy Dạ Minh Uyên đang đi qua đi lại ở cửa, liền dừng bước, “Điện hạ tới tìm thế tử gia hay là tìm tiểu thư chúng ta, nô tỳ cho người đi thông truyền một tiếng?”

“Cái đó… Mặc Thần và Thanh Nhiễm đều có ở đây không?” Dạ Minh Uyên nhìn thấy Lục Trúc liền thử dò hỏi.

“Có, đều ở đây.” Lục Trúc gật gật đầu.

“À…” Dạ Minh Uyên suy tư một chút, lúc hắn giải thích lại có Quân Mặc Thần ở đây có thể sẽ càng tiện hơn không? Mặc Thần sẽ nói đỡ một hai câu giúp hắn chứ?

Không đúng, việc này cũng chưa chắc, vạn nhất Mặc Thần cũng đang giận hắn, giận hắn không tin “năng lực” của Mặc Thần, vậy chẳng phải càng bết bát hơn à?

Nhìn thấy Dạ Minh Uyên càng thêm mặt ủ mày chau, Lục Trúc tự biết thân là một nha hoàn không nên hỏi quá nhiều chuyện của chủ tử, cho nên bưng đĩa mơ đi vào trong nhà.

Vẻ mặt Dạ Minh Uyên quẫn bách, đến thì cũng đã đến rồi, cũng không thể bỏ cuộc nửa đường được? Ừ, nam tử hán đại trượng phu, có gì phải sợ!

Dạ Minh Uyên đỏ mặt, rốt cục bước chân tiến vào phòng.

Trong phòng, Quân Mặc Thần đang nửa nằm trên nhuyễn tháp đọc sách, từ dưới cổ trở xuống đều là áo lông cáo mềm như nhung, chỉ có gương mặt tuyết trắng cùng bàn tay từ bên ống áo lộ ra ngoài. Hình ảnh mỹ nhân nửa nằm rất an tường, trừ việc trong miệng hắn thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng ho nhẹ, thì tất cả đều rất hoàn mỹ.

Dạ Minh Uyên tiến vào không quấy rầy đến hứng thú đọc sách của hắn, hắn vẫn lẳng lặng nhìn quyển sách trong tay.

Mà Vân Thanh Nhiễm thì đang ăn đồ ở trước bàn bên, trên bàn bày đủ các món ăn, muôn màu rực rỡ, rất phong phú.

Đầu tiên Dạ Minh Uyên đi tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, khó nén xấu hổ, “Thanh Nhiễm, ta đến để xin lỗi ngươi, hiểu lầm ngươi… là ta không tốt.”

Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu, chăm chú nhìn Dạ Minh Uyên hai giây, nói thật, nàng không cảm thấy Dạ Minh Uyên cần phải xin lỗi nàng, hắn cho rằng nàng xuất tường cũng không bất ngờ, người nghĩ như vậy không phải chỉ mình hắn, muốn trách thì phải trách Quân Mặc Thần quá mức “trong ngoài không đồng nhất”, trên giường dưới giường như hai người khác nhau.

Huống chi, hắn còn là Cửu hoàng tử, hoàng tử điện hạ tôn quý, cho dù làm sai chuyện gì hay nói sai cái gì, cũng không cần phải đến xin lỗi nàng.

Nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Dạ Minh Uyên, Vân Thanh Nhiễm bỗng nổi lên tâm tư trêu đùa.

“Khụ khụ…” Vân Thanh Nhiễm hắng giọng, “Thần thiếp không biết điện hạ đã nói sai cái gì, điện hạ xin lỗi khiến thần thiếp không nhận nổi.”

Dạ Minh Uyên nghe vậy, cho rằng Vân Thanh Nhiễm vẫn đang tức giận, không định tùy tùy tiện tiện tha thứ hắn như vậy, đầu không khỏi cúi thấp xuống, “Thật xin lỗi…”

Dạ Minh Uyên không biết mình trừ xin lỗi ra còn có thể nói gì, hắn đích đích xác xác đã nghi ngờ sự trung trinh và nhân phẩm của Vân Thanh Nhiễm, đây là là một việc rất không nên…

“Ngài là Cửu điện hạ, không cần nói lời xin lỗi với thần thiếp, một tiếng xin lỗi này bất kể thế nào thần thiếp cũng không nhận nổi.” Vân Thanh Nhiễm phát hiện Dạ Minh Uyên thật sự rất dễ đỏ mặt, cũng rất dễ thẹn thùng.

“Không phải, ngươi không cần để ý thân phận như vậy, ta coi ngươi là, là bằng hữu… Ta không nên hoài nghi ngươi… Là ta không đúng.”

Dạ Minh Uyên có chút bối rối xua tay, nói chuyện cũng trở lên lắp bắp.

“Bằng hữu? Thần thiếp sao dám trèo cao tới Cửu điện hạ đây?”

Nếu Dạ Minh Uyên chịu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Vân Thanh Nhiễm, sẽ phát hiện Vân Thanh Nhiễm lúc này đang cười rất thích ý.

“Khụ khụ khụ… Ái phi, nàng rất thích nhìn người ta khẩn trương à?”

Quân Mặc Thần bên kia chậm rãi bay tới một câu trêu chọc, hắn liếc nhìn gương mặt tươi cười xán lạn của Vân Thanh Nhiễm, cố tình phá hỏng chuyện tốt của nàng.

Nói chuyện với nam nhân khác tâm tình rất không tồi nhỉ!

Dạ Minh Uyên ngẩng mạnh đầu, chiếu vào tầm mắt hắn là miệng cười xinh đẹp của Vân Thanh Nhiễm, đôi con ngươi sáng như sao, cùng với mắt cười cong như vầng trăng non, đã biểu hiện ra Vân Thanh Nhiễm hiện giờ có tâm tình vô cùng tốt. Đồng thời cũng nói cho Dạ Minh Uyên một tin tức, Vân Thanh Nhiễm nàng không tức giận, chẳng những không tức giận, hơn nữa tâm tư dường như rất không tệ.

“Thanh Nhiễm, ngươi… ngươi không tức giận?” Sau khi Dạ Minh Uyên ý thức được những điều đó thì khuôn mặt càng đỏ hơn, đồng thời cũng rầu rĩ giận dỗi nói: “Được đó, ngươi cố ý đùa giỡn ta!”

Thấy niềm vui nho nhỏ của mình bị thế tử gia không có chút tế bào hài hước nào cứng rắn đánh gẫy, Vân Thanh Nhiễm đành phải thu lại tâm tình đùa giỡn nói với Dạ Minh Uyên, “Cửu điện hạ, ngươi đỏ mặt kìa!”

Bị Vân Thanh Nhiễm vạch trần việc đỏ mặt, chủ nghĩa đại nam nhân của Dạ Minh Uyên nổi lên, “Rõ ràng là một chuyện nghiêm túc, ngươi ngược lại, đi trêu đùa ta.”

Dù sao nàng cũng không tức giận hắn, bằng không hắn cũng không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.

“Khụ khụ khụ, thì ra ái phi nàng thích tiểu nam nhân dễ thẹn thùng à?” Ánh mắt Quân Mặc Thần vẫn không rời khỏi quyển sách trên tay, nhìn qua còn tưởng rằng hắn đang chăm chú chuyên tâm đọc sách của hắn, nhưng rất rõ ràng, Quân Mặc Thần mắt nhìn thẳng đối với tình huống bên kia của Vân Thanh Nhiễm lại không bỏ qua một chút nào.

Bị Quân Mặc Thần hình dung thành tiểu nam nhân dễ thẹn thùng, Dạ Minh Uyên mặc kệ, “Mặc Thần, ngươi đừng nói bậy, nào có người nào nói thê tử mình giống ngươi chứ!”

Nói giống như hắn ta và Vân Thanh Nhiễm có cái gì vậy. Mặc Thần nói hắn vài câu ngược lại hắn không để ý chút nào, hôm nay hắn ôm thái độ nhận sai đến đây, nhưng những lời này của Mặc Thần lại liên quan đến cả Vân Thanh Nhiễm, hắn không nên nói thê tử mình như vậy.

“Khụ khụ khụ… gia thấy hai người tán gẫu rất hợp ý, khụ khụ, gia ngược lại còn không biết, thì ra tình cảm của ái phi nàng và Cửu điện hạ tốt như thế.” Thái độ thoải mái nhàn nhã của Quân Mặc Thần rất đáng giận, mà lời phun ra từ trong miệng hắn cũng không giống lời hay gì.

“Mặc Thần, ta và Thanh Nhiễm có quan hệ thế nào không phải ngươi đều nhìn ở trong mắt à?” Dạ Minh Uyên quen biết Vân Thanh Nhiễm cũng đều do Quân Mặc Thần, thay Quân Mặc Thần đi nghênh thú Vân Thanh Nhiễm cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, sau đó toàn bộ những lần gặp Vân Thanh Nhiễm đều phát sinh ở dưới mi mắt của Quân Mặc Thần.

“Khụ khụ, nhắc tới cũng đúng, khụ khụ, hiện giờ không phải gia đang ‘xem ở trong mắt’ à?” Quân Mặc Thần nhếch khóe miệng, ném về phía Vân Thanh Nhiễm một ánh mắt khiêu khích, trong ánh mắt đó rõ ràng còn có một cỗ ghen tuông nồng đậm.

Thế tử gia mất hứng, mất hứng vì một hành động nho nhỏ của Dạ Minh Uyên lại khiến cho Vân Thanh Nhiễm vui vẻ lâu như vậy, làm cho nàng lộ ra nụ cười kiều mỵ mà hắn rất ít khi được thấy.

Hắn ghen tị, dựa vào cái gì mà Dạ Minh Uyên chỉ đỏ mặt đã làm cho nàng cười đến cao hứng như thế? Không phải chỉ là dễ thẹn thùng một chút thôi à? Khi dễ sắc mặt hắn quá trắng không có cách nào đỏ lên được?

Vân Thanh Nhiễm lại ném về cho Quân Mặc Thần một ánh mắt khiêu khích giống vậy, “Gia, nếu không người cũng đỏ mặt một cái cho thần thiếp nhìn xem. Từ lúc thần thiếp biết gia đến giờ vẫn chưa từng nhìn thấy gia đỏ mặt lần nào đâu!”

Có bản lĩnh thì ngươi đỏ một lần cho chúng ta xem, gương mặt ngươi có thể so với giấy trắng, thắng cả bạch ngọc, áp đảo tường trắng, vượt qua đường tinh khiết thì lúc nào mới có thể đỏ hồng một lần, phỏng chừng trời cũng có thể rơi cả cơn mưa hồng. Ý tứ khiêu khích của Vân Thanh Nhiễm không hề ít hơn Quân Mặc Thần.

Quân Mặc Thần thầm nghĩ, nàng một chút cũng không chịu thua, ngay cả chút ý tứ nhượng bộ cũng không có.

Dạ Minh Uyên thấy không khí giữa hai người có điểm không đúng, vội nói sang việc khác, “Mặc Thần, hôm nay bên ngoài khí trời rất tốt, không có gió, cũng ấm áp hơn mấy ngày trước rất nhiều, có muốn ra ngoài đi dạo một vòng không?”

Dạ Minh Uyên biết Quân Mặc Thần luôn ở trong phòng cũng khó chịu, hiếm khi thời tiết đẹp như hôm nay, nhiệt độ cũng thích hợp cho Quân Mặc Thần ra ngoài, thời tiết sau khi vào thu nói lạnh liền lạnh, qua hôm nay, cũng không năm nay còn ngày nào có khí trời như này nữa không.

Bây giờ lại đang giữa trưa, bên ngoài ấm áp vô cùng, giống như sau hạ, để Quân Mặc Thần đi ra ngoài một chút, Vân Thanh Nhiễm đang có mang cũng không nên ở mãi trong phòng, đối với phụ nữ có thai cũng không tốt.

Quân Mặc Thần nhìn ra bên ngoài, ánh nắng chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, quả thực không tệ, nên mang Vân Thanh Nhiễm ra ngoài, Mộc tiên sinh đã dặn Vân Thanh Nhiễm cần đi lại nhiều, lúc thời tiết bên ngoài không tốt hắn cũng không thể ra ngoài, không thể tản bộ cùng nàng.

“Bộp”, Quân Mặc Thần khép lại cuốn sách trong tay, sau đó một tay hắn bám lên mép nhuyễn tháp, chậm rãi đứng dậy, thong thả bước tới trước mặt Vân Thanh Nhiễm, nhẹ nhàng bế nàng lên.

“Làm gì?”

“Tản bộ.”

“Ngươi còn chưa hỏi qua ý kiến của ta.”

“Ta đồng ý là được rồi.”

“Ý kiến của ngươi không đại biểu cho ý kiến của ta.”

“Phu xướng phụ tùy.”

Quân Mặc Thần không cho Vân Thanh Nhiễm cơ hội phản đối, ôm nàng đi ra ngoài cửa.

Ngồi trên xe ngựa chuyên dụng của hắn, hai người nghênh ngang rời đi, ngược lại bỏ rơi người đưa ra ý kiến là Dạ Minh Uyên.

Thế tử gia viết: Lúc hai vợ chồng chúng ta nồng tình mật ý, Cửu điện hạ ngươi đến xem náo nhiệt làm gì?

Dạ Minh Uyên nhìn xe ngựa đi xa, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng, cuối cùng mục đích đi chuyến này của hắn cũng đã đạt được.

Trong lòng lặng lẽ chôn cất một phần cảm giác tốt đẹp đã từng xác xác thực thực tồn tại qua, có một nhân nhi xinh đẹp, từng xuất hiện ở trong ký ức của hắn, rực rỡ hiện lên trong khoảnh khắc, nhưng nhất định sẽ vô duyên với hắn, bởi vì một khắc nhìn thấy nàng, là một khắc nàng khoác lên mình chiếc giá y trở thành tân nương của người khác, còn hắn, chỉ là một người qua đường, mượn ánh sáng rực rỡ chỉ trong khoảnh khắc đấy.

Dạ Minh Uyên đang muốn về cung, đột nhiên một thanh âm gọi hắn lại.

“Này ——”

Dạ Minh Uyên tìm theo phương hướng thanh âm nhìn qua, là một nữ nhân, nghiêm túc mà nói hẳn là một tiểu cô nương, bộ dáng mười hai mười ba tuổi, chưa cập kê, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, thân mặc quần áo bó màu đen, làm cho thân hình hoàn mỹ chưa phát dục của nàng hiện ra dáng người linh lung.

Bên người tiểu cô nương có một con hắc mã, sắc lông đỏ thẫm, hình thể sung mãn tuyệt đẹp, đầu nhỏ gáy cao, bốn chân thon dài, da mỏng lông tơ, bước chân nhẹ nhàng tao nhã, hình thể mảnh khảnh ưu mỹ, lại thêm phần cổ uốn cong ngẩng cao, phác họa ra đường cong thân hình tuyệt đẹp của nó. Hiển nhiên là một con ngựa tốt hiếm thấy.

“Ngươi đang gọi ta?” Dạ Minh Uyên lấy ngón tay chỉ chỉ chính mình, thầm nghĩ cô bé này cơ bản không biết mình là ai, cho nên mới dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình. Dạ Minh Uyên vốn không kiêu ngạo, sẽ không vì sự vô lễ của một tiểu cô nương xa lạ mà tức giận.

“Đúng, chính là ngươi!” Tiểu cô nương còn rất có tư thế, rất có phong phạm của tiểu nữ vương, cũng không biết là tiểu bá vương nhà ai nuôi.

Chỉ thấy tiểu cô nương lấy từ trong người ra một bức tranh, “Ngươi có gặp qua người trên bức tranh này chưa?”

Dạ Minh Uyên nhìn thấy người trong bức tranh cuộn của tiểu cô nương, khẽ kinh ngạc, người trong bức họa hắn biết, nhưng cũng không hoàn toàn biết, mặt của người trong bức họa là mặt của Vân Thanh Nhiễm nên hắn biết, nhưng mà Vân Thanh Nhiễm là nữ tử, còn người trong bức tranh này rõ ràng là một nam tử.

“Ngươi muốn tìm người trong bức tranh này làm gì?” Dạ Minh Uyên phải xác định xem tiểu cô nương trước mặt đây muốn tìm người trong bức họa để làm gì, mới có thể xác định có nên nói cho nàng ta biết người mà hắn quen có phải người trong bức họa của nàng ta hay không.

“Giết hắn.”

Rõ ràng là một tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người, nhưng lời phun ra từ trong miệng lại hung hãn khiến Dạ Minh Uyên giật nảy mình.

“Tiểu cô nương, giết người là không đúng, ngươi cùng với người trong bức họa có thâm cừu đại hận gì à? Cho nên ngươi mới đuổi giết hắn.” Nói thật, Dạ Minh Uyên nhìn tiểu cô nương này, cảm thấy tuy nàng làm cho người ta cảm giác hung hãn một chút, nhưng trong ánh mắt của nàng lại không có khí tức giết choc, không giống loại sát thủ, cảm giác không quá giống người biết giết người.

Tiểu cô nương cầm tranh cuộn trong tay lắc đầu, bản thân và người trong tranh không có thâm cừu đại hận gì.

“Không có thâm cừu đại hận? Vậy vì sao ngươi muốn giết hắn? Là hắn cô phụ ngươi sao?” Dạ Minh Uyên lớn mật suy đoán, ngẫm lại điều này cũng không phải là không có khả năng, chẳng qua nếu đối phương ngay cả tình cảm của một tiểu cô nương chưa cập kê cũng dám lừa gạt, thì thật là chết cũng chưa hết tội.

Tiểu cô nương tiếp tục lắc đầu, phản bác nói, “Ta chướng mắt hắn!” Lời này nghe qua rất ghét bỏ.

“A…” Dạ Minh Uyên bị tiểu cô nương này làm cho hồ đồ, “Vậy vì sao ngươi muốn đuổi giết hắn?”

“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, ngươi biết hắn không?” Tiểu cô nương dùng đôi mắt to trừng hắn, nhìn chằm chằm Dạ Minh Uyên, nhìn đến mức Dạ Minh Uyên ngại ngùng, khiến cho hắn có một loại ảo giác mình đang dụ dỗ thiếu nữ vô tri.

“A… Ta không biết, ta chỉ tò mò thôi, ta tò mò là nguyên nhân gì khiến cho tiểu cô nương đáng yêu như ngươi lại có ý định giết người trong đầu.” Sau khi Dạ Minh Uyên nghe tiểu cô nương nói muốn “giết hắn” thì quyết đoán lựa chọn giấu giếm việc Vân Thanh Nhiễm mà mình biết giống như nam tử trong tranh.

“Ừ… Nói cho ngươi cũng không có vấn đề gì, bởi vì nam nhân này đoạt thứ thuộc về trượng phu ta.”

“Trượng phu… của ngươi?” Dạ Minh Uyên nghe vậy lại một lần nữa thận trọng đánh giá tiểu cô nương, chẳng lẽ mình nhìn nhầm, chỉ là tiểu cô nương trước mắt thoạt nhìn trông hơi nhỏ mà thôi, thật ra đã cập kê rồi?

“Không thể à?” Tiểu cô nương bất mãn khi thân phận “đã thành hôn” của mình bị nghi ngờ, lại trừng mắt nhìn Dạ Minh Uyên một cái.

“Cũng không phải…” Dạ Minh Uyên sờ mũi, phát hiện tiểu cô nương này thật đúng là rất hung hãn, “Nam nhân này đoạt thứ gì của trượng phu ngươi, khiến ngươi muốn… à… giết hắn?”

“Hắn đoạt vị trí giáo chủ của trượng phu ta! Trượng phu ta mới là nam nhân nên ngồi lên vị trí giáo chủ nhất nhất nhất, nam nhân đó dựa vào cái gì chứ! Chỉ bởi vì một khối ngọc nát, một chút cũng không công bằng!” Tiểu cô nương tức giận nói thầm.

Lời của tiểu cô nương Dạ Minh Uyên không thể nghe hiểu, không biết giáo chủ, ngọc nát trong miệng nàng là tình huống gì gì.

“Ừ… Vậy ca ca chúc muội sớm tìm được nam nhân này, báo thù cho… ừ… trượng phu muội.”

“Ai là muội muội ngươi, đừng tự dát vàng lên mặt mình.” Tiểu cô nương không vui nói.

Dạ Minh Uyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn cách ăn mặc của tiểu cô nương này hẳn là đại tiểu thư xuất thân trong võ lâm thế gia, tính tình thật đúng là không phải người bình thường có thể lĩnh giáo được!

Đúng lúc này, Quân Kiệt đi ra ngoài làm việc trở về, nhìn thấy Dạ Minh Uyên đang trao đổi với một tiểu cô nương ở cửa, lại nhìn thấy tranh cuộn trên tay tiểu cô nương, nên đi tới.

“Tiểu cô nương ngươi lấy tranh này từ đâu? Tranh này không phải là vẽ thế tử…”

Dạ Minh Uyên vội vàng bịt kín miệng Quân Kiệt, nhưng đã muộn, lời cũng đã nói ra khỏi miệng.

“Ngươi nói người trong bức tranh này là thế tử của các ngươi?” Tiểu cô nương bắt được tin tức mấu chốt.

Kỳ thật Quân Kiệt muốn nói là thế tử phi, nhưng cái từ “phi” kia còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị Dạ Minh Uyên bịt kín.

“Xem ra vừa rồi ngươi có điều giấu giếm ta!” Lần thứ ba tiểu cô nương trừng mắt nhìn Dạ Minh Uyên.

Đáng thương cho Dạ Minh Uyên hôm nay liên tiếp bị gây khó.

“Ta nhớ vừa rồi có người đi lên chiếc xe ngựa là thế tử gia của các ngươi đúng không?” Vừa rồi tiểu cô nương không nhìn thấy người ngồi trong xe ngựa nhà ai, nhưng mà loáng thoáng nghe được cái gì mà thế tử gia thế tử phi, có lẽ “thế tử” đang ngồi trên xe ngựa đó!

Mặc dù tiểu cô nương nhầm thế tử và thế tử phi, nhưng nếu nàng ta đuổi theo gặp người trong xe ngựa thì cũng không có gì khác.

Nếu đã bị phát hiện, Dạ Minh Uyên cũng không đùa với tiểu cô nương nữa.

“Mặc kệ ngươi xuất phát từ mục đích gì muốn tính mạng của người trong bức họa, thế tử và thế tử phi của phủ Trấn Nam vương, ta tuyệt đối không cho phép ngươi động đến họ nửa phần.” Dạ Minh Uyên cảnh cáo tiểu cô nương, nếu nàng ta không nghe khuyên bảo, hiện tại hắn sẽ bắt nàng ta về.

“Ai quản ngươi chứ!”

Tiểu cô nương nói xong nhún người nhảy lên hãn huyết bảo mã bên cạnh, tức khắc nghênh ngang rời đi!

Tốc độ của hãn huyết bảo mã cực nhanh, xưa nay có danh xưng “Ngày đi ngàn dặm, đêm đi tám trăm”, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng.

“Nguy rồi!” Dạ Minh Uyên thầm kêu không tốt.

“Cửu điện hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tiểu cô nương kia lại có bức họa của thế tử phi?” Quân Kiệt vẫn còn mờ mịt, không rõ tình huống, chỉ biết dường như mình đã nói sai cái gì.

“Nàng ta tới để giết thế tử phi!”

“A?” Trong lòng Quân Kiệt kêu to không ổn, đáng chết, vậy chẳng phải hắn đã làm sai một chuyện lớn rồi ư!

“Ta đi trước, ngươi lập tức mang theo người đuổi theo.”

“Cửu điện hạ, người không cần quá khẩn trương, tiểu cô nương kia hẳn sẽ không tạo ra uy hiếp quá lớn.” Tuy Quân Kiệt cảm thấy hối hận sâu sắc vì mình lỡ miệng nói ra, nhưng cũng không khẩn trương như Dạ Minh uyên, thế tử gia nhà bọn họ không yếu đến vậy, tiểu cô nương kia còn chưa đến mức có thể làm hại thế tử phi trước mặt thế tử gia, điểm này Quân Kiệt có tin tưởng mười phần đối với gia nhà bọn họ.

“Sao lại không, tiểu cô nương kia vừa nhìn đã biết là người trong võ lâm, còn không mau đi!” Dạ Minh Uyên không ung dung như Quân Kiệt.

À, đúng rồi, Cửu điện hạ còn chưa biết chuyện gia của bọn họ biết võ công, lần này cho dù có giải thích với Cửu điện hạ rằng gia của bọn họ biết võ công, đoán chừng cũng sẽ cho rằng gia nhà bọn họ chỉ biết khoa chân múa tay đi? Kỳ thật không chỉ riêng gia nhà bọn họ, hình như bản lĩnh của thế tử phi nhà bọn họ cũng không tồi, chỉ là Quân Kiệt đối với tình huống của Vân Thanh Nhiễm cũng không hiểu rõ lắm.



Trên đồng cỏ bao la ngoài thành, có một nam một nữ nắm tay nhau đi trên cỏ, cỏ dưới chân bọn họ phần lớn đã biến thành sắc vàng khô, vẫn còn một phần lộ ra màu xanh, bên dưới không biết đã tích cỏ khô bao nhiêu năm, lá đỏ lá xanh cứ rụng năm này qua năm khác chồng chất lên, đạp chân lên rất mềm mại, thoải mái.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên hai người, khiến trên mặt đôi bích nhân đều nhuộm lên sắc màu sáng rỡ.

Quân Mặc Thần cố ý muốn đưa Vân Thanh Nhiễm tản bộ, nên coi như không nhìn thấy toàn bộ cảm giác không mấy tình nguyện của Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm quay đầu qua đặc biệt nhìn Quân Mặc Thần mấy lần, hắn rất xuất trần, như gió mát, như trăng sáng, như suối trong, hắn bình tĩnh bước đi, từng bước từng bước một, lại vô cùng vững chắc, lúc Vân Thanh Nhiễm cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện hắn chưa từng lưu lại nửa dấu chân, hắn, đi ở trên đồng cỏ, mà không phải giẫm lên trên mặt đất kiên cố giống nàng.

A, nam nhân này, khinh công quả nhiên không phải cao bình thường. Ngẫm cũng đúng, vách đá dựng đứng như vậy mà hắn có thể vượt qua không tổn hao chút lông tóc gì, sự tình cỡ này, đương thời chỉ sợ không người nào có thể làm được?

Thời gian buổi trưa nhàn hạ thế này ngược lại vô cùng hiếm có, đáng tiếc ông trời không tốt.

Hai người đang đi, sắc trời đột nhiên thay đổi, thời tiết thay đổi so với lật sách còn nhanh hơn, một khắc trước còn ánh mặt trời một khắc sau đã biến mất không thấy tung tích.

Đây là trời sắp mưa.

“Trời sắp mưa…” Vân Thanh Nhiễm nhìn lên bầu trời không biết từ bao giờ đã tụ đầy mây đen.

Quân Mặc Thần khẽ nhíu mày, lúc này hai người đang đi bộ trên cánh đồng ngoài thành, xung quanh không có hộ gia đình, để tìm một chỗ trú mưa.

Một tay ôm ngang Vân Thanh Nhiễm, điểm chân mà đi, dưới chân sinh gió.

Cảnh vật lướt qua trước mắt Vân Thanh Nhiễm, thiết thiết thực thực được thử nghiệm một lần khinh công tuyệt thế.

Cánh tay ôm chặt lấy nàng của hắn không yếu ớt giống như ngày thường nhìn thấy, ít nhất lúc này hắn ôm nàng rất chắc chắn, vô cùng có lực.

Tốc độ của Quân Mặc Thần đã rất nhanh, nhưng không cản nổi mưa, một cơn mưa thu lành lạnh rơi xuống, khiến hai người ướt nhẹp. Lá khô rụng bị gió thổi bay, đi cùng những hạt mưa đánh lên trên thân hai người, thổi loạn mái tóc họ.

Giọt mưa rơi lên người Vân Thanh Nhiễm, nàng lo lắng nhìn thoáng qua Quân Mặc Thần đang ôm nàng, sợ hắn bị lạnh.

Ngẩng đầu, từ góc độ này nhìn Quân Mặc Thần, thấy được cằm của hắn, bất kể là nhìn từ góc độ nào, mặt hắn đều giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Lúc này trên mặt Quân Mặc Thần không có biểu cảm gì, hoặc là nói biểu tình của hắn trước sau như một, vân đạm phong khinh, giống như vạn vật đều không liên quan với hắn, lại giống như vạn vật đều đang ở trong lòng hắn.

May mắn, sau khi dầm mưa một lát, hai người đã tìm được nơi trú mưa, dưới sườn núi nhỏ gần đó, bên dưới thạch bích vươn dài hướng ra bên ngoài, có một sơn động rất nhỏ, có thể là do tiều phu đi lại nơi này đục ra để tiện cho lúc bọn họ đi qua tránh mưa hóng mát nghỉ chân.

Quân Mặc Thần buông Vân Thanh Nhiễm ra, thì thấy Vân Thanh Nhiễm đang nhìn chằm chằm hắn.

“Ta không sao, dính mưa không lâu, ta có thể tự che chở cho mình.” Quân Mặc Thần biết Vân Thanh Nhiễm đang lo lắng cái gì, nên giải thích trước.

Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, đối với một vài “tính nết” của Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm đại khái có thể biết rõ.

Nội lực của hắn cao đến mức hù chết người, người bình thường không phải đối thủ, cho dù gặp phải giá lạnh, hắn cũng có thể dùng nội lực cao thâm của mình để chống đỡ một thời gian.

Nhưng thời gian quá dài lại không thể làm gì, một khi quá lâu, hàn khí nhập thể, hắn sẽ trở nên yếu ớt hơn cả trẻ con, khi đó không cần đến người bình thường, chỉ cần là đứa trẻ bảy tuổi cũng có thể lấy mạng của hắn.

Vừa rồi tuy mắc mưa, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, cho nên Quân Mặc Thần không ngại, nhưng nếu vẫn cứ mưa như vậy, nhiệt độ không khí càng giảm xuống, thời gian vượt qua cực hạn mà thế tử gia có thể chống đỡ, thì Quân Mặc Thần sẽ không chịu được.

Nhìn kỹ Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm phát hiện, quần áo Quân Mặc Thần rất khô! Hắn không bị ướt mưa? Hắn làm như thế nào?

Quân Mặc Thần vươn tay phủi đi những chiếc lá khô trên người Vân Thanh Nhiễm, quần áo ẩm ướt, những chiếc lá khô bị gió thổi lên dính vào quần áo đầu tóc.

Quân Mặc Thần nhìn thấy trước ngực Vân Thanh Nhiễm có một dấu vết màu đỏ, hẳn là cánh của loài hoa nào đó, bị thổi bay như những chiếc lá cây, nên theo bản năng đưa tay qua phủi, dùng sức rất nhẹ, lại không thể phủi xuống được, Quân Mặc Thần lại thêm chút lực đạo.

Vân Thanh Nhiễm nhanh chóng lui về phía sau một bước, hai tay vòng trước ngực, trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái.

Quân Mặc Thần bị Vân Thanh Nhiễm trừng có chút không hiểu tại sao, sau đó thấy tư thế ôm ngực của Vân Thanh Nhiễm, lại thấy dáng ngực nàng như ẩn như hiện, nhất thời hiểu ra cái gì.

Quần áo Vân Thanh Nhiễm mặc là chất lụa mỏng, vừa gặp mưa, độ trong suốt trở nên rất, vừa rồi hắn cố phủi, không phải cánh hoa, mà là…

“Ta đi nhặt một ít nhánh cây che lại cửa động.” Quân Mặc Thần che giấu sự xấu hổ của mình, xoay người đi ra ngoài, lần này Vân Thanh Nhiễm thấy rõ ràng, hạt mưa rơi xuống cách thân thể Quân Mặc Thần một hai cm thì bị bắn ra, giống như có một vòng bảo hộ vô hình bọc ở trên người hắn, phòng ngừa giọt mưa dính vào thân thể hắn.

Nam nhân này lại có nội lực cao thâm đến mức độ đó, có thể bắn giọt mưa ra! Vân Thanh Nhiễm vì hành động lo lắng cho thân thể hắn vừa rồi cảm thấy rất hối hận, nam nhân này đâu cần sự lo lắng của nàng?

Đi đến gần đó tìm một vài bụi cây, che cửa động lại, không để cho gió lùa vào, cũng không làm cho mưa hắt vào.

Làm xong tất cả, Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người ăn ý quay lưng về phía đối phương xoay người sang chỗ khác, Vân Thanh Nhiễm bắt đầu yên lặng cởi quần áo của mình.

Vân Thanh Nhiễm vừa cởi vừa nói thầm trong lòng, nên nhìn hay không nên nhìn thì hai người đều thấy cả rồi, con cũng đã có, nàng đang xấu hổ cái gì chứ?

Quân Mặc Thần đưa lưng về phía Vân Thanh Nhiễm trộm cười, thật ra hắn không ngượng ngùng chút nào, chỉ là muốn phối hợp với nữ nhân tương đối thẹn thùng nào đó, hắn đành phải xoay người đưa lưng về phía nàng, kỳ thật hắn dường như nên quay lại nhìn nhiều vài lần, từ lúc tuyên bố thế tử phi có thai, hắn vẫn chưa được nhìn thấy… một mặt ngọt ngào của nàng.

“Ái phi, lạnh không?” Quân Mặc Thần hỏi, kỳ thật hỏi vấn đề này là dư thừa, quần áo đã cởi, thân thể vẫn ẩm ướt, sao có thể không lạnh được? Muốn Vân Thanh Nhiễm nói, bây giờ là lạnh nhất, chút nước trên người, đang hút đi nhiệt độ rồi bốc hơi, cái gọi là chất lỏng hóa khí phải hút nhiệt, mang đi nhiệt lượng bên ngoài của cơ thể người, là lúc nhanh chóng lạnh nhất.

“Thanh Nhiễm, nếu không thì ngồi vào trong lòng ta đi, rất ấm áp.” Quân Mặc Thần dụ dỗ Vân Thanh Nhiễm chủ động ôm ấp yêu thương.

Nếu là bình thường Quân Mặc Thần nói trong lòng hắn ấm áp, hắn nhất định sẽ bị Vân Thanh Nhiễm xem thường, cơ thể hắn mà có thể gọi là ấm à?

Nhưng hiện tại, rất đáng tiếc, tuy nhiệt độ cơ thể hắn rất lạnh, nhưng so với Vân Thanh Nhiễm hiện tại thì ấm áp hơn hẳn.

Cho dù Vân Thanh Nhiễm không suy nghĩ cho mình cũng phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng.

“Che mắt lại.” Vân Thanh Nhiễm ra lệnh.

“Ừ, ta che rồi.” Quân Mặc Thần dùng hai tay che lên hai mắt.

Vân Thanh Nhiễm xoay người, Quân Mặc Thần phía sau nàng lúc này đang ngồi ở trên đất núi, dựa lưng vào thạch bích.

Nàng cởi hết áo ẩm, đi qua, ngồi trên người Quân Mặc Thần, áp vào trong lòng hắn.

“Không cho phép mở ra.” Vân Thanh Nhiễm bất mãn than thở một tiếng, ghen tị nam nhân này có nội công cường đại, ghen tị!

Quân Mặc Thần vụng trộm từ trong kẽ tay nhìn lén Vân Thanh Nhiễm, đây là thê tử của hắn, nhìn thêm vài lần cũng không có vấn đề gì!

“Gia.”

“Ừ?”

“Có phải ngươi đang nhìn lén không?”

“Ừ.”

“…” Thừa nhận nhanh thật đấy!

“Thanh Nhiễm, thế này càng ấm áp.” Quân Mặc Thần nói xong thì hạ hai tay che mắt mình xuống, sửa thành ôm chặt thân thể Vân Thanh Nhiễm.

Cơ thể mềm mại, thân mình trắng nõn, mái tóc ẩm ướt xõa dài trên vai thơm trong suốt, no đủ của nàng áp lên ngực hắn, xúc cảm rõ ràng như vậy. Hương thơm của nàng như hoa nở ngày xuân, mông đẹp mềm mại đang ngồi ở trên đùi hắn.

Thân thể Quân Mặc Thần bỗng nhiên nóng lên. Tim hắn đập “thùng thùng thùng” nhanh hơn không ít. Nguy rồi, cơ thể không cẩn thận “kích động” rồi.

Cảm giác được sự khác thường của thân thể Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn hắn.

Quân Mặc Thần có chút vô tội, trên gương mặt trắng bệch mang theo mấy phần đỏ hồng ngượng ngùng, nhưng càng nhiều là hắn đang dần chuyển sang khát vọng nóng cháy…

“Ngươi, không phải là muốn…”

Hai bàn tay nhốt chặt Vân Thanh Nhiễm của Quân Mặc Thần đang hướng lên trước, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đang áp lên ngực hắn của Vân Thanh Nhiễm lên vị trí ngang bằng tầm mắt với hắn, sau đó cánh môi nóng rực mãnh liệt phủ xuống.

Vân Thanh Nhiễm hít sâu một hơi, cái gì? Ở nơi này?

Vân Thanh Nhiễm muốn đứng dậy, Quân Mặc Thần lại không buông.

“Ta sẽ cẩn thận…”

Tiếng nói trầm thấp vang lên bên taiVân Thanh Nhiễm…

Quân Mặc Thần giữ vững tư thế này, tránh cho làn da mềm mại của Vân Thanh Nhiễm tiếp xúc với cát đá bùn đất.

Bên ngoài mưa thu rả rích, gió thu xào xạc, bên trong tình cảm nồng cháy nóng bỏng, tình nghĩa kéo dài.



Trận mưa này vội tới cũng vội đi.

Mưa rào tạnh, ánh mặt trời lại lần nữa chiếu lên khắp mặt đất.

Không lâu sau, tất cả quay về với sự bình lặng, một đôi bích nhân đi ở vùng ngoại ô sau cơn mưa, ánh mặt trời vẫn nắng như trước.

Nam tử tuấn dật phiêu diêu xuất trần, nhưng… đó là phía trước, còn sau lưng… không biết vì sao quần áo sau lưng nam nhân bị rách không ít, như bị một ít cát đá rất nhỏ mài rách, còn dính không ít bùn, thoạt nhìn rất nhếch nhác, nhưng dường như nam tử cũng không quá để ý, như công tử văn nhã kéo nữ tử bên cạnh mình dạo bước, rất thong dong.

Lúc này, ở xa xa, có một con hãn huyết bảo mã đang hướng về phía hai người vội vàng chạy tới…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.