Chương trước
Chương sau
Đối với công chúa Thiên Duyệt mà nói, loại người dầu muối không vào* như Vân Thanh Nhiễm được gọi là loại khó trị, ít nhất trong cuộc đời hơn mười năm qua của công chúa Thiên Duyệt chưa từng gặp qua ai giống như vậy.

(*: chỉ người ngoan cố, cứng đầu, không nghe lọt tai lời khuyên của người khác, không nhận sự đánh giá, ý kiến của người khác)

Những người mà công chúa Thiên Duyệt gặp qua hoặc là thân phận thấp hơn, cố ý đến lấy lòng nàng ta, người như vậy chỉ cần nàng ta cho một nụ cười, hay một hai câu khen ngợi không đáng kể là đã mua chuộc được lòng của đối phương; hoặc là những người biết thương hương tiếc ngọc, sự nhu thuận hiểu chuyện của nàng ta đều lấy được khen ngợi của mọi người.

Trong dự tính của công chúa Thiên Duyệt, sự lấy lòng cùng một chút “thân mật” thỉnh thoảng lơ đãng biểu lộ ra giữa nàng ta và Quân Mặc Thần ít nhất sẽ phá tan một chút phòng tuyến của Vân Thanh Nhiễm, còn khiến cho lòng nàng sinh ra loại cảm giác bất an.

Nhưng cố tình Vân Thanh Nhiễm lại không như vậy, mặc kệ công chúa Thiên Duyệt bày ra tư thái gì, biểu đạt thiện ý của mình ra sao, Vân Thanh Nhiễm đều không quan tâm.

Hôm nay công chúa Thiên Duyệt vốn mang theo tâm tư mà đến, nhưng ngay cả tới gần Vân Thanh Nhiễm cũng không cho, đối với nàng mà nói vở kịch này thật khó mà diễn tiếp.

“Thế tử phi dường như rất có địch ý đối với bản cung, là bởi vì lúc trước bản cung chiếm công lao của ngươi à? Chuyện này bản cung đã giải thích với thế tử phi ngươi rồi, nếu thế tử phi vẫn cảm thấy trong lòng nghẹn khuất, bản cung có thể trở về tấu lại với thái hậu nương nương, để ngày khác bà ra chỉ cho thế tử phi ngươi.”

Công chúa Thiên Duyệt nói những lời này chỉ là muốn biểu đạt một chút ý tốt của mình mà thôi, góp vui lấy lệ, đối phương nghe qua sẽ cảm động, tự nhiên sẽ nói không cần.

“Được, vậy công chúa mau đi báo đi thôi, ta ở đây đợi công chúa điện hạ xin ý chỉ trở về.” Vân Thanh Nhiễm thúc giục.

Đi đi, ngươi ngược lại đi xin cho ta đi!

Nếu ngươi cam lòng, thì lúc trước ngươi đã không chiếm lấy, không phải ư?

Hơn nữa, loại chuyện tự mình đánh mình một bạt tai như này, ta thật muốn nhìn xem ngươi có thể làm hay không!

Công chúa Thiên Duyệt bị lời nói của Vân Thanh Nhiễm làm cho biến sắc, cho dù là người có tính tình tốt hơn nữa, gặp phải Vân Thanh Nhiễm “không biết điều” như vậy cũng muốn nổi trận lôi đình!

Lúc này Quân Mặc Thần được Lục Trúc mời qua tiến vào phòng, Lục Trúc không ngốc, sau khi không thể ngăn lại công chúa Thiên Duyệt thì nàng càng ngựa không dừng vó đi tìm Quân Mặc Thần!

Quân Mặc Thần đi ra sau tấm bình phong thì nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm đang làm ổ trong chăn bọc mình thành một cái bánh tét, chỉ lộ ra cái đầu nói chuyện phiếm với công chúa Thiên Duyệt, không khỏi bật cười.

“Mặc Thần ca ca…” Nhìn thấy Quân Mặc Thần, những bất mãn mà công chúa Thiên Duyệt vừa mới lộ ra với Vân Thanh Nhiễm đều thu trở lại.

Quân Mặc Thần đi qua bên người công chúa Thiên Duyệt, lại không chú ý tới trong phòng còn có một công chúa Thiên Duyệt, uổng phí cho công chúa Thiên Duyệt bởi vì sự xuất hiện của hắn mà đặc biệt thu liễm biểu tình.

“Lại bị đánh thức?” Quân Mặc Thần đau lòng Vân Thanh Nhiễm gần đây không có được một giấc ngủ ngon, đứa nhỏ trong bụng ép buộc nàng, lúc thấy nàng bị đứa nhỏ giày vò đến không có cách nào thì Quân Mặc Thần đều sẽ có chút hối hận về “chuyện xấu” mình đã làm.

Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái, còn không phải tai họa do “mị lực” của thế tử gia ngài gây ra hả?

Đây là nàng đang muốn lộ móng vuốt ra à?

“Khụ khụ khụ…” Sự khẩn trương từ một khắc trước của Quân Mặc Thần đã hóa thành hư không khi nhìn thấy ánh mắt mang theo chút oán niệm của Vân Thanh Nhiễm, trái lại biểu tình và phản ứng lúc này của Vân Thanh Nhiễm càng làm cho hắn để ý.

Nếu công chúa Thiên Duyệt có thể làm cho nữ nhân hao phí sự mềm lòng của hắn xuất hiện một chút ghen tuông, vậy thì hắn không ngại để cho nữ nhân kia nháo loạn nhiều một chút, chỉ cần không nháo đến việc khác, chỉ nháo ra chút tính tình của nữ nhân, thì hắn sẽ vui vẻ nhìn thành quả.

“Mặc Thần ca ca, là ta đã quấy rầy thế tử phi nghỉ ngơi à?” Công chúa Thiên Duyệt tràn ngập áy náy nói.

Ngươi thật đúng là đủ chậm tiêu, quấy rầy cả buổi trời, sao đến tận bây giờ mới cảm thấy áy náy hả? Phản ứng thật đủ mạnh mẽ.

“Khụ khụ khụ… ‘Mặc Thần ca ca’ là ai? Nơi này có nhân vật tên là ‘Mặc Thần ca ca’ à?” Quân Mặc Thần tao nhã hết nhìn đông tới nhìn tây, xác nhận trong phòng chỉ có mình hắn là nam giới.

“Mặc Thần ca ca… huynh… làm sao vậy?”

“Khụ khụ khụ… công chúa điện hạ, nơi này không có Mặc Thần ca ca và thế tử phi của ngươi, khụ khụ, thê tử của ca ca phải gọi là tẩu tẩu, trượng phu của thế tử phi phải gọi là thế tử gia, phép tắc nhiều năm như vậy công chúa điện hạ đều mất hết rồi à, quá không lễ phép!” Quân Mặc Thần ghét bỏ nói.

Đã nói thế tử gia rất gian mà, công chúa Thiên Duyệt cứ mở miệng là một tiếng Mặc Thần ca ca, lại kêu Vân Thanh Nhiễm là thế tử phi, đừng tưởng rằng Quân Mặc Thần không nghe ra sự khó chịu ở trong đó.

Hai cách xưng hô này đều khiến Quân Mặc Thần nghe thấy không vui, bọn họ rõ ràng là hai vợ chồng, ngươi lại một người gọi ca ca một người kêu thế tử phi, ngươi là đang nguyền rủa bọn họ tách ra hả? Công chúa Thiên Hà đều gọi là ca ca tỷ tỷ, đứa trẻ còn hiểu chuyện hơn so với ngươi!

“Mặc Thần ca ca, muội không có ý tứ gì khác, chỉ là gọi thuận miệng thôi, nếu Mặc Thần ca ca không thích, muội sửa sai là được.” Công chúa Thiên Duyệt cúi đầu, có chút ủy khuất.

Công chúa Thiên Duyệt đương nhiên biết hai xưng hô này không thích hợp chỗ nào, từ nhỏ nàng ta đã gọi Mặc Thần ca ca là Mặc Thần ca ca, về phần Vân Thanh Nhiễm, sao xứng để nàng ta gọi là tỷ tỷ hay tẩu tẩu chứ?

Cho nên lúc mới đầu nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, công chúa Thiên Duyệt đã không định gọi nàng là tẩu tẩu, có thể gọi nàng một tiếng thế tử phi, công chúa Thiên Duyệt đã cảm thấy cho Vân Thanh Nhiễm đủ mặt mũi rồi.

Bộ dáng ủy khuất của công chúa Thiên Duyệt rất giống tiểu tức phụ bị khi dễ.

Vân Thanh Nhiễm chậm rãi từ trong ổ chăn vươn hai tay ra, hai cánh tay như hai con rắn nước, ở ngay trước mặt công chúa Thiên Duyệt bò lên thắt lưng Quân Mặc Thần, còn dần dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên cổ Quân Mặc Thần, ôm lấy cổ hắn.

Cả người Vân Thanh Nhiễm thuận thế dựa sát vào trong lòng Quân Mặc Thần, bộ dáng vô cùng thân thiết.

“Gia, vừa rồi công chúa điện hạ nói với, việc thần thiếp cứu thái hậu lần trước đã để nàng chiếm công lao, nàng nói có hơi áy náy, muốn bồi thường cho thần thiếp…”

Vân Thanh Nhiễm mềm mại nói, cố ý phát ra giọng điệu ngọt ngào, Quân Mặc Thần nghe xong xương cốt đều muốn nhũn ra.

Đây là lần đầu tiên nữ nhân chết tiệt này chủ động ôm ấp yêu thương như vậy đấy! Huống chi còn là rúc vào trong lòng hắn dùng giọng điệu ngọt ngào nũng nịu với hắn.

Quân Mặc Thần thậm chí xấu xa nghĩ, nếu công chúa Thiên Duyệt đến đây có thể làm cho nữ nhân này ôm ấp yêu thương thêm vài lần, vậy hắn cũng không ngại hoan nghênh nàng ta đến!

“Thế tử phi nương nương, ngươi sao có thể nói bậy với thế tử gia như vậy?” Công chúa Thiên Duyệt vừa nghe Vân Thanh Nhiễm đề cập đến việc giải cứu thái hậu, trên mặt có chút không nhịn được.

Công chúa Thiên Duyệt vẫn tưởng rằng Quân Mặc Thần không biết việc này, bởi vì lúc thái hậu giải thích với nàng ta không nói đến chuyện Quân Mặc Thần đã biết, còn đặc biệt nói rõ rằng bà có biện pháp làm cho Vân Thanh Nhiễm không dám đề cập với Quân Mặc Thần, cho nên nàng ta mới không hề cố kỵ đáp ứng.

Chuyện này tất nhiên là thái hậu gạt công chúa Thiên Duyệt, bởi vì thái hậu biết nếu để cho công chúa Thiên Duyệt rõ việc Quân Mặc Thần biết ngọn nguồn mọi việc, khẳng định nàng ta sẽ không đáp ứng nhận công lao này, thái hậu cũng có cân nhắc của bà.

“Khụ khụ khụ… không biết ái phi của bản thế tử nói câu nào làm cho công chúa Thiên Duyệt kích động như thế, khụ khụ khụ… Đúng rồi, công chúa điện hạ có thể còn chưa biết, ngày ấy ở Từ Vân tự, ái phi cùng đi thắp hương với bản thế tử, ngày ấy bản thế tử cũng có mặt… Khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần chậm rãi nói, rất phối hợp với lí do thoái thác của Vân Thanh Nhiễm, ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào trong ngực, bảo hắn phối hợp một chút tuyệt đối không thành vấn đề!

Còn có gì xấu hổ, không còn mặt mũi bằng chuyện bản thân làm một việc không dám gặp người lại bị vạch trần trước mặt nam nhân mình yêu đây?

Công chúa Thiên Duyệt cảm giác mình bị Vân Thanh Nhiễm hung hăng đâm cho một dao, hơn nữa còn là ở trước mặt Quân Mặc Thần. Loại cảm giác này giống như bị người ta lột sạch quần áo ném ra đường cái, bị người đi lại trên đường, nam nữ già trẻ vây xem vậy, rất khó chịu.

Kỳ thật chuyện này không thể trách Vân Thanh Nhiễm, chút chuyện này của ngươi Quân Mặc Thần đã sớm biết rồi, muốn trách phải đi trách thái hậu lúc trước lại lừa gạt ngươi, không nói rõ ràng với ngươi.

Có điều công chúa Thiên Duyệt sẽ mặc kệ, nàng ta chỉ biết đem tất cả những chuyện này tính hết lên đầu Vân Thanh Nhiễm.

Lúc này, nếu đổi lại là người có da mặt hơi mỏng một chút, hẳn đã chạy trối chết rồi.

Chẳng qua công chúa Thiên Duyệt hiển nhiên không phải người bình thường, lần trước lúc Quân Mặc Thần nói những việc không dám gặp người mà công chúa Thiên Duyệt đã từng làm qua cho mọi người biết, trên mặt công chúa Thiên Duyệt vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, trấn tĩnh đến mức mọi người đều cảm thấy đó cũng không phải là chuyện gì ghê gớm.

Bàn tay giấu ở bên trong ống tay áo của công chúa Thiên Duyệt nắm lại thật chặt, ước chừng phải đến bảy tám phút mới bình phục lại tâm tình của mình, sau đó hé miệng cười.

“Xem ra là muội đã khẩn trương, còn tưởng Mặc Thần ca ca không biết, cho nên sợ thế tử phi nói lỡ miệng, đây vốn là chuyện thái hậu nương nương an bài, lúc trước thái hậu nương nương để muội ra mặt chính là lo lắng suy nghĩ vì đại cục, kỳ thật muội có lòng muốn trả công lao này cho thế tử phi, chút công trạng ấy muội cũng không ham, chỉ là thái hậu nương nương không cho phép. Chuyện này nói lớn không lớn, nhưng nếu truyền ra ngoài, vẫn sẽ làm mất mặt hoàng thất, cho nên muội mới trách mắng thế tử phi, miễn cho nàng nói lung tung khắp nơi, làm cho thái hậu nương nương khó xử.”

Công chúa Thiên Duyệt nói một hồi, che giấu chân tướng sự thật đi, đem toàn bộ chuyện cướp công lao của Vân Thanh Nhiễm đổ lên trên người thái hậu nương nương, còn nàng ta lại sắm một thân phận bị động trong chuyện này, chỉ có thể nghe theo an bài của thái hậu nương nương thôi!

Mặt khác nàng ta luôn mồm nói “suy nghĩ vì đại cục” lại không biết cụ thể là chuyện gì, chẳng lẽ thân phận của Vân Thanh Nhiễm rất dọa người, cần kiêng kị? Không đến mức đó chứ?

Vân Thanh Nhiễm thấy, câu “suy nghĩ vì đại cục” này cùng với câu “có liên quan đến các ngành” trong truyền thuyết chính là sự tồn tại của một thứ có tính chất thần bí mà kỳ lạ!

Vì để che dấu chút tư tâm của chính các nàng, phủ lên một lớp “suy nghĩ vì đại cục” vĩ đại, việc ích kỷ như thế sao có thể nói đến kim quang lập lòe, hào quang vạn trượng như vậy.

Vân Thanh Nhiễm mỉm cười, tiếp tục quấn lấy Quân Mặc Thần, “Gia, ngài nghe đi, ý tứ của công chúa điện hạ là, nàng thừa nhận đã chiếm công lao của thần thiếp rồi à…”

“Ừ…” Vân Thanh Nhiễm nói cái gì Quân Mặc Thần cũng gật đầu, nữ nhân đã ôm ấp yêu thương rồi, nói như thế nào thì cũng nên dựa theo nàng, không phải ư.

“Vậy, công chúa điện hạ ngài còn định bồi thường thần thiếp không?” Vân Thanh Nhiễm giống như bạch tuộc bám dính trên người Quân Mặc Thần.

Công chúa Thiên Duyệt mỉm cười, sắc mặt không thay đổi, “Đương nhiên.” Lúc trước công chúa Thiên Duyệt không nói sẽ bồi thường cho Vân Thanh Nhiễm ở trước mặt Quân Mặc Thần, vì biểu hiện “thành ý” và “độ lượng” nên nàng đã đáp ứng, cho rằng Vân Thanh Nhiễm cũng sẽ không giở ra thủ đoạn gì.

“Người nhà của phản thần Ký Bắc vương Hách Vu Thiên hiện giờ còn chưa xử quyết, trong đó Tố trắc phi của hắn chính là hảo hữu ngày trước của ta, lúc Tố trắc phi còn là đại tiểu thư Tần Tố Tố của Tần gia vẫn thường đến Vân phủ cùng ta chơi đùa, vốn định trước khi nàng ấy bị hành quyết ta nên đến thăm hỏi nàng ấy một lần, đáng tiếc, ta đang mang thai, nhà giam vừa tối tăm vừa ẩm ướt, thật sự không thích hợp để ta đến, nhưng giờ thì tốt rồi, công chúa điện hạ thay ta đi thăm hỏi bạn tốt Tần Tố Tố ngày trước của ta một chút, thay ta đưa nàng ấy một bữa ăn ngon coi như là tận hết tâm ý.”

Vân Thanh Nhiễm vô cùng hào phóng cho công chúa Thiên Duyệt một cơ hội “bồi thường”. Để công chúa điện hạ ngươi tiến vào nhà lao thăm một tù nhân hẳn không phải việc khó gì? Dù sao ngươi cũng là công chúa được hoàng đế thương yêu nhất, không phải à?

“Được, ta đáp ứng ngươi, đi thăm vị Tố trắc phi đang bị giam giữ kia giúp ngươi.” Công chúa Thiên Duyệt rất sảng khoái gật đầu đáp ứng điều kiện mà Vân Thanh Nhiễm đưa ra.

“Nếu công chúa điện hạ đã đáp ứng rồi, sao còn không mau đi làm?” Vân Thanh Nhiễm vừa thúc giục công chúa Thiên Duyệt, vừa trêu chọc khuôn mặt xinh đẹp của Quân Mặc Thần, chậc chậc, xúc cảm thật tốt.

Động tác nàng vuốt ve hai má nhẵn mịn, cổ, xương quai xanh của Quân Mặc Thần, công chúa Thiên Duyệt nhìn thấy rất rõ ràng, trong lòng công chúa Thiên Duyệt như có vô số con kiến đang gặm cắn.

Công chúa Thiên Duyệt áp chế toàn bộ buồn giận trong lòng, để trên mặt nàng ta vẫn mang nụ cười am hiểu lòng người, “Được, ta sẽ đi làm. Vậy Mặc Thần ca ca, muội đi trước đây.”

Tần Tố Tố phải không? Nàng ta là tỷ muội tốt của Vân Thanh Nhiễm? Ha, nếu đã bị nhốt ở trong phòng giam là người nhà của phản thần, vậy thì cho dù có chết ở trong nhà giam thì hẳn cũng không có quan hệ gì ha? Trong lòng công chúa Thiên Duyệt đã tính toán nên đi “thăm” Tần Tố Tố như thế nào.

Công chúa Thiên Duyệt nói xong thì xoay người rời khỏi phòng của Vân Thanh Nhiễm, thân ảnh đỏ hồng diễm lệ nhẹ nhàng đi khỏi Kim Dật hiên.

Công chúa Thiên Duyệt cuối cùng cũng đi rồi, Vân Thanh Nhiễm buông lỏng cánh tay đang ôm lấy Quân Mặc Thần ra, muốn thối lui, Quân Mặc Thần lại không cho, ôm rất thoải mái, tại sao phải buông ra.

“Ái phi, gia vẫn là lần đầu tiên nghe nói nàng và Tần Tố Tố có quan hệ tốt đấy?” Quân Mặc Thần dường như ôm chặt eo nhỏ của Vân Thanh Nhiễm.

“Ngươi không biết à? Ngươi đi hỏi thăm xem, trước kia Tần đại tiểu thư Tần Tố Tố không có việc gì thì chạy đến Vân phủ, chúng ta từ nhỏ đã là “đồng bạn” đấy, không biết à?” Vân Thanh Nhiễm khẽ lui lại, phát hiện đáng chết là bản thân bị Quân Mặc Thần ôm chặt, tuy rằng người chủ động quấn lấy là nàng, nhưng lúc này muốn thu tay về lại không do nàng quyết định.

“À, phải không?” Quân Mặc Thần khẽ cười, hắn thích nhìn vẻ mặt có chút xấu xa lại có chút không được tự nhiên của Vân Thanh Nhiễm.

Tần Tố Tố và Vân Thanh Nhiễm là tỷ muội tốt đương nhiên là chuyện không có khả năng, trừ khi Vân Thanh Nhiễm bị mất ký ức lại mất trí.

“Quân Mặc Thần, công chúa Thiên Duyệt đã chạm vào điểm mấu chốt của ta, ta sẽ không tha thứ cho nàng ta.” Vân Thanh Nhiễm buông tha cho việc lui ra, rất nghiêm túc nói chuyện với Quân Mặc Thần.

“Cái gì?” Quân Mặc Thần dừng một chút, nghe ra trong giọng nói của Vân Thanh Nhiễm có sự nghiêm túc không tầm thường.

“Trên người nàng ta mang theo túi thơm cầy hương.”

“Đáng chết! Nàng nên sớm nói cho ta biết!” Quân Mặc Thần đoán lúc này công chúa Thiên Duyệt đã ra khỏi vương phủ, cầy hương, nàng ta lại muốn thương tổn đứa nhỏ của hắn và Thanh Nhiễm!

Trên mặt Quân Mặc Thần hiện ra sự ngoan lệ, Vân Thanh Nhiễm ở ngay tại bên cạnh hắn sâu sắc cảm thụ được hơi lạnh thấu xương, hắn cũng tức giận rồi.

“Chuyện này ngươi giao cho ta tự mình xử lý được không?” Đối với công chúa Thiên Duyệt, Vân Thanh Nhiễm muốn tự mình giải quyết.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc nàng trở thành Vân Thanh Nhiễm có xúc động muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, thời điểm nhìn thấy đối phương treo túi cầy hương trên người, Vân Thanh Nhiễm thật sự tức giận.

Đối với nhục mạ của người khác Vân Thanh Nhiễm có thể cười một tiếng cho qua, đối với hận thù của người khác nàng có thể coi như không nhìn thấy… Nhưng riêng công chúa Thiên Duyệt, Vân Thanh Nhiễm tự nhận không có loại độ lượng có thể không quản việc này, nàng không có cách nào tha thứ cho người có ý đồ muốn thương tổn con nàng! Tuyệt đối sẽ không!

Quân Mặc Thần nhìn chăm chú vào đôi mắt giống như động tối của Vân Thanh Nhiễm, sau đó gắt gao ôm lấy nàng, “Được. Giao cho nàng xử lý, nhưng nàng cũng phải cho ta làm một số việc.”

Chết tiệt, nếu Vân Thanh Nhiễm nói cho hắn biết lúc công chúa Thiên Duyệt còn ở nơi này, Quân Mặc Thần có thể sẽ bất chấp lễ nghĩa quân thần, bất chấp đối phương là ai, bất chấp làm như vậy sẽ mang đến cho vương phủ phiền toái gì, ở ngay đây tách rời sinh mệnh của công chúa Thiên Duyệt.

Vân Thanh Nhiễm thu hồi tức giận của mình, lại trừng Quân Mặc Thần còn đang ôm nàng không buông một cái, “Thế tử gia, ta thấy hoa đào của ngươi trái lại không ít, xem ra lúc trước có một việc ta nghĩ sai rồi, còn tưởng rằng ngươi không có nữ nhân nào muốn chứ, hóa ra không phải không ai muốn!”

“Hử? Có à? Sao gia lại không biết?”

“Cần thần thiếp liệt kê từng người một cho thế tử gia ngài không?” Vân Thanh Nhiễm nhíu mày, nàng trái lại không ngại kiểm kê một lần, những “nữ họa” mà hắn rước lấy cho tới bây giờ đâu!

“Khụ khụ khụ… ái phi hiện đang có mang, chuyện mất sức như thế thì không nên làm, ái phi vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi một chút cho khỏe là hơn.”

Quân Mặc Thần tránh đề tài này đi, muốn nói đến cái gọi là hoa đào của hắn, kỳ thật hắn có chút vô tội…

Thế tử gia thật sự rất vô tội, hắn cho tới bây giờ chưa từng trêu chọc qua nữ nhân nào, những hoa đào mà Vân Thanh Nhiễm nói, nếu không phải là thái hậu nương nương đưa tới, thì cũng là người khác hướng đến cha hắn mà tặng vào phủ, còn công chúa Thiên Duyệt, Quân Mặc Thần cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hắn đối với công chúa Thiên Duyệt không có ấn tượng gì, những việc không dám gặp người mà nàng ta đã từng làm cũng đều do Dạ Minh Uyên nhắc qua với hắn, chẳng qua trí nhớ hắn tốt mà thôi.

Quân Mặc Thần đỡ Vân Thanh Nhiễm nằm xuống, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt Vân Thanh Nhiễm một cái, “Khụ khụ khụ… Trước tiên cứ nghỉ ngơi thật tốt đi đã, không cần vì nữ nhân chết tiệt kia mà phiền lòng, ta sẽ không để cho nàng ta bước vào Vương phủ một bước, sau này nàng muốn xử lý thế nào thì nàng tự quyết định là được.”



Người thứ hai đến thăm Vân Thanh Nhiễm là Cửu hoàng tử, hắn đến để bày tỏ áy náy của mình.

Hắn ở ngoài cửa phòng Vân Thanh Nhiễm chần chừ hồi lâu, do dự không biết có nên vào hay không, bởi vì nghi ngờ vấn đề “trung trinh” của Vân Thanh Nhiễm, Dạ Minh Uyên tự thấy rất không nên.

Cho nên sau khi được vương phi nương nương giảng giải, Dạ Minh Uyên biết chân tướng rồi điều đầu tiên nghĩ đến chính là muốn đi xin lỗi Vân Thanh Nhiễm, chân thành xin lỗi.

Vì thế hắn còn đặc biệt chuẩn bị lễ vật, nhưng sau khi cầm lễ vật vào Kim Dật hiên thì bắt đầu thấp thỏm không yên, chung quy cũng là chuyện mình làm sai, khiến hắn không biết sau khi gặp Vân Thanh Nhiễm thì nên nói thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.