Chương trước
Chương sau
Nói đến nhân vật chính của buổi tụ hội này, vậy nhất định là công chúa Thiên Duyệt.

“Kỳ thực lần này bản cung có thể cứu thái hậu nương nương về, thì không thể bỏ qua công lao của một người, nếu không phải nàng ấy cung cấp manh mối cho bản cung, bản cung có lẽ đã không tìm được thái hậu nương nương nhanh như vậy.”

Rượu quá ba tuần, mọi người đang vui mừng, sau tiếng ca ngợi của mọi người qua đi, công chúa Thiên Duyệt đột nhiên nói.

Công chúa Thiên Duyệt nói xong, không đợi mọi người hỏi người giúp nàng ta là ai, nàng ta cũng đã cất bước đi đến vị trí của Vân Thanh Nhiễm, trong vòng hai ba thước xung quanh chỗ ngồi của Vân Thanh Nhiễm đều không có người, nên mọi người liếc mắt một cái là có thể hiểu được công chúa Thiên Duyệt đang đi về phía ai.

Công chúa Thiên Duyệt đi đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm vốn đang buồn ngủ, phượng hoàng lửa chói mắt tới gần thành công đánh bay cơn buồn ngủ của nàng.

Phượng hoàng lửa càng lúc càng gần, cuối cùng dứt khoát tiến đến bên tai nàng, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói với nàng: “Thế tử phi nương nương, tuy ta không có cách nào nói chân tướng ra cho mọi người biết, nhưng ít nhiều cũng giành được chút khen ngợi cho ngươi, xem như là áy náy của ta với ngươi đi.”

Sau đó công chúa Thiên Duyệt xoay người, tuyên bố với mọi người: “Chính là vị thế tử phi nương nương bên cạnh bản cung đây, lúc ấy chính nàng đã báo cho bản cung biết tình cảnh của thái hậu nương nương, nếu không bản cung khẳng định không thể cứu được thái hậu nương nương trước khi phản tặc trốn thoát.”

“Xôn xao ——” Một mảnh ồn ào, mọi người cúi đầu xì xào bàn tán, cũng không nghe rõ bọn họ đang nghị luận cái gì.

Vân Thanh Nhiễm nhận ra ánh nhìn của Quân Mặc Thần trong ánh mắt của mọi người, hắn tuy nhìn nàng, lực chú ý lại không giống như đang ở trên người nàng, cười như không cười, tựa như châm biếm mà cũng không phải.

Kỳ thực ánh mắt của Quân Mặc Thần không phải cười cũng không phải châm chọc, chỉ là hắn đang suy nghĩ vấn đề.

Ngay từ đầu Quân Mặc Thần đã không muốn chiến tranh lạnh với Vân Thanh Nhiễm, cái gọi là chiến tranh lạnh luôn do người bên ngoài nghĩ thế, hắn chẳng qua là… không biết nên xin lỗi Vân Thanh Nhiễm thế nào mà thôi.

Trời ạ, thế tử gia mà cũng có lúc mất bình tĩnh!

Xin lỗi? Chuyện này từ khi thế tử gia sinh ra cho đến giờ đều chưa từng làm qua có được không?

Xin lỗi thế nào? Hắn còn chưa được học đâu!

Quân Mặc Thần không hối hận vì bản thân đã hung hăng giẫm lên hải đường bảy màu, hắn muốn cho Vân Thanh Nhiễm biết, hắn không cần nàng bất chấp nguy hiểm làm gì vì hắn!

Tuy trong một khắc đó, hắn có mất khống chế trên một mức độ nhất định, nữ nhân này không nói một tiếng biến mất nguyên cả buổi tối, sau đó lê một thân mệt mỏi về vương phủ, nàng mệt đến nỗi ngay cả khí lực sử dụng khinh công trèo tường cũng không có, chỉ có thể “lăn”! Hắn ở bên giường nàng trông một ngày, khoảnh khắc nhìn thấy nàng tỉnh lại, có vui sướng, cũng có phẫn nộ tích góp một ngày một đêm.

Quân Mặc Thần biết mình làm như vậy sẽ tổn thương lòng của Vân Thanh Nhiễm, nàng là thật tâm muốn tốt cho hắn, dù đó không liên quan đến tình yêu.

Giẫm lên tâm ý nàng, hắn cảm thấy áy náy.

Quân Mặc Thần không biết nên biểu đạt tâm tình của mình với Vân Thanh Nhiễm thế nào, giống như một đứa trẻ muốn kẹo lại không biết nên mở miệng xin người lớn thế nào, có chút sợ sệt, chút buồn bực, lại có một trái tim xao động…

Công chúa Thiên Duyệt mỉm cười, sau đó giơ chén kính rượu Vân Thanh Nhiễm.

Vân Thanh Nhiễm chỉ nhìn, không đưa tay ra nhận.

Hôm nay nếu Vân Thanh Nhiễm chỉ là một nữ tử ngây thơ không hiểu chuyện, cộng thêm chút nhân từ, lại vừa khéo thấu tình đạt lý, thì lời nói của công chúa Thiên Duyệt sẽ khiến nàng có cảm giác thụ sủng nhược kinh, trong lòng cũng bởi vậy mà ấm áp mất mấy ngày, đáng tiếc những điều trên Vân Thanh Nhiễm đều không có được.

Cái khác Vân Thanh Nhiễm không biết, nhưng lại biết sau khi công chúa Thiên Duyệt nói lời này thì sự khinh thường của mọi người đối với nàng cũng không giảm bớt. Nghiên cứu kĩ lời nói của công chúa Thiên Duyệt, sẽ phát hiện ra vấn đề, thì ra Vân Thanh Nhiễm đã biết thái hậu ở đâu, lại không đi cứu, còn phải dựa vào công chúa điện hạ, nói trắng ra, hai người vô hình chung đã bị đem ra so sánh, Vân Thanh Nhiễm thất bại hoàn toàn.

“Thế tử phi sao lại không tiếp?” Công chúa Thiên Duyệt giơ chén rượu trong tay lên ý bảo Vân Thanh Nhiễm uống.

Lúc này Vân Thanh Nhiễm vô tình là tiêu điểm trong ánh nhìn của mọi người, Vân Thanh Nhiễm cũng tin tưởng chỉ cần nàng có một động tác không hợp ý, sẽ bị mọi người khiển trách từ lời nói đến hành vi.

Vân Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhếch miệng cười với công chúa Thiên Duyệt: “Công chúa điện hạ sẽ không phải là không biết thế tử gia chàng không thể uống rượu chứ?”

“Thế tử gia không thể uống rượu bản cung đương nhiên có biết, nhưng, rượu này là bản cung kính thế tử phi, có liên quan gì đến thế tử gia?”

“Sao lại không liên quan được?” Vân Thanh Nhiễm lớn tiếng phản bác: “Nếu thần thiếp uống rượu, khi về phủ cùng trải qua buổi đêm tốt đẹp với thế tử gia, chẳng phải là khiến thế tử gia gián tiếp uống rượu à?”

Buổi đêm tốt đẹp?

Từ này tiến vào trong đại não của mọi người, thực ra trong tiềm thức mọi người đều nhận định Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, công chúa Thiên Duyệt đương nhiên cũng không ngoại lệ.

“A, ta quên mất, công chúa Thiên Duyệt người còn chưa thành thân, không thể hiểu được cái loại cảm giác tuyệt vời khi ta và thế tử gia cùng trải qua buổi đêm tốt đẹp, ta thích nhất làn da trắng ngần của thế tử gia, sờ lên nhẵn mịn vô cùng, so với ta còn tốt hơn, thắt lưng chàng rất nhỏ, mỗi khi hoan ái, ta thích nhất là ôm chặt thắt lưng chàng, còn cả bả vai gầy của chàng, ta lưu lại trên đó không ít dấu răng đâu!”

“Bá ——” Ở đây đa số là thiên kim tiểu thư đại gia khuê tú chưa xuất giá, nghe Vân Thanh Nhiễm nói lời thẳng thắn trắng trợn, nhất thời khuôn mặt đều đỏ hồng, từ xa nhìn lại như một đám mây đỏ rực.

Đừng nói chỉ có các tiểu thư đỏ mặt, ngay cả đám nam nhân, cũng chưa từng ở nơi thế này nói thẳng ra như vậy, thậm chí lúc có công chúa tiểu thư cũng không nói nửa lời, về phần mấy nam nhân tụ lại với nhau bí mật nói những gì, cũng chỉ có bọn họ biết.

Vân Thanh Nhiễm đặc biệt ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Quân Mặc Thần.

Bốn mắt chạm nhau, Quân Mặc Thần lại nở nụ cười, nụ cười đầu tiên trong hai ngày qua.

Cười cái méo? Có gì buồn cười hả? Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn lại Quân Mặc Thần.

“Lộc cộc lộc cộc…” Xung quanh rất im lặng, khiến tiếng bánh xe lăn bằng gỗ mà Quân Mặc Thần đang ngồi lộ ra đặc biệt rõ ràng.

Từ đầu Quân Mặc Thần cố ý giữ một khoảng cách với Vân Thanh Nhiễm lại chậm rãi đi tới trước mặt nàng: “Khụ khụ khụ… Ái phi giải thích như vậy, công chúa Thiên Duyệt sẽ không hiểu, hẳn nên…”

Hách!

Mọi người trừng hai mắt ngơ ngẩn nhìn một màn phát sinh trước mắt.

Thế tử gia và thế tử phi lại ân ái trước mặt mọi người!

Ngay trước mặt mọi người, thế tử gia không coi ai ra gì hôn Vân Thanh Nhiễm.

Mọi người nhìn thấy chính là hình ảnh Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm thâm tình hôn nhau, không nhìn thấy hình ảnh hai người đang cấu nhau. =))

Mãi đến khi mọi người tìm về hô hấp của mình, Quân Mặc Thần mới buông Vân Thanh Nhiễm ra: “Vừa rồi ái phi nói đại khái chính là ý này, công chúa Thiên Duyệt đã hiểu rồi chứ?”

Công chúa Thiên Duyệt không nói nên lời cảm giác vào một khắc này của mình là cái dạng gì, nàng ta cảm thấy ngực mình khó chịu đến hoảng, so với lúc nàng ta nghe nói Quân Mặc Thần đại hôn còn hoảng hơn, tựa như đã chắc chắn cái gọi là hôn nhân của Quân Mặc Thần chỉ là hữu danh vô thực, tựa như cảm thấy Quân Mặc Thần sẽ không tùy tùy tiện tiện động tâm với người khác, huống chi đối phương còn là Nhị tiểu thư của Vân phủ?

Nàng ta trước nay chưa từng có cảm giác nguy cơ, nhưng hình ảnh vừa mới xuất hiện ở trước mắt đây, đã cho nàng ta biết, sự thật cũng không phải là như vậy… Chí ít nàng ta từ hành động vừa rồi của Quân Mặc Thần chịu một chút kích thích.

Không để ý đến ánh mắt đánh giá nghiên cứu của mọi người, Quân Mặc Thần nói nhỏ bên tai Vân Thanh Nhiễm, khe khẽ nói chuyện với nàng, hình ảnh đó làm người xem cảm thấy thật ngọt ngào.

“Ái phi, nàng thật không có tình nghĩa, lại ném ta vào trong đống ruồi bọ, một mình hưởng thụ yên tĩnh, cũng không đến cứu ta.” Quân Mặc Thần oán giận.

Nam nhân này thật xấu xa, rõ ràng là chính hắn không để ý tới Vân Thanh Nhiễm, hiện tại lại trách ngược Vân Thanh Nhiễm không để ý tới hắn.

“Thần thiếp còn tưởng thế tử gia ngài đang hãm sâu bụi hoa, sớm vui đến quên cả đường về rồi mà!”

“Khụ khụ khụ, nàng ghen à?”

Vân Thanh Nhiễm liếc nhìn Quân Mặc Thần, ý nói, vấn đề ngu ngốc như vậy hỏi ta làm gì, dùng mắt nhìn cũng biết ta sẽ không ghen, ai muốn thích nam nhân thối âm tình bất định như ngươi hả?

Hai người rơi vào trong mắt người khác lại thành bằng chứng hai người ngọt ngào với nhau.

“Ha ha… Mặc Thần ca ca và thế tử phi nương nương thật ân ái, khiến người khác mơ ước nha!” Công chúa Thiên Duyệt mỉm cười trêu chọc. Mặc kệ trong lòng nàng nghĩ thế nào, ở trước mặt Mặc Thần ca ca, nàng vẫn muốn giữ hình tượng tốt đẹp: “Lại nói, bản cung và thế tử phi cũng rất có duyên, chuyện lúc trước đi Đảng Ngụy hòa thân, vốn nên là bản cung đi, nhưng sau lại để muội muội của thế tử phi đi, muội muội của thế tử phi được sắc phong công chúa, bản cung và thế tử phi ít nhiều cũng coi như là nửa tỷ muội rồi.”

Công chúa Thiên Duyệt rõ là tự vạch áo cho người xem lưng. Tiểu thư Vân phủ gả đi cũng không phải chuyện gì đáng mừng, huống chi Vân Yên Nhiên hiện giờ chẳng khác bị giam cầm, mà nguyên nhân Vân Yên Nhiên bị giam lại càng không phải là chuyện quang vinh gì, kê đơn cho Cửu hoàng tử, chính mình leo lên giường Cửu hoàng tử, trước mặt sứ thần ngoại quốc trình diễn màn “loạn luân”, khiến Vân Yên Nhiên thành công làm trò cười cả kinh thành, nhân khí một lần vượt xa những chuyện của Vân Thanh Nhiễm, từ một khắc Vân Yên Nhiên bước chân vào tông miếu, Vân phủ đều bởi vậy mà hổ thẹn.

Sau khi công chúa Thiên Duyệt nhắc đến Vân Yên Nhiên, lại thành công khiến Vân Thanh Nhiễm bị đưa tới không ít ánh mắt xem thường.

Quả nhiên, Vân Thanh Nhiễm nghe được một vị tiểu thư cách nàng không xa khẽ cười nói: “Quả nhiên là tỷ muội, muội muội phong tao tự mình bò lên giường Cửu điện hạ, đương nhiên tỷ tỷ cũng không tốt hơn chút nào, ở nơi đông người, không biết giữ miệng, vừa nghe đã biết không phải lời mà nữ tử trong sạch nên nói.”

“Ai nói không đúng chứ, ta thấy, đại tỷ các nàng cũng không hơn bao nhiêu đâu, lại đi mê hoặc hoàng thượng, nếu không có thủ đoạn quyến rũ, sao có thể áp chế hoàng hậu nương nương, ta nghe tỷ tỷ ta ở trong cung nói, Trân phi nương nương rất ngang ngược càn quấy đó!” Vị nói tiếp này, tỷ tỷ nhà mình cũng tiến cung, không quá ba năm, cũng chỉ lên đến Lương đệ, so với Trân phi thì kém rất nhiều, lúc tiến cung thăm tỷ tỷ không ít lần nghe tỷ tỷ nàng ta oán hận Trân phi, từ đó nàng ta cũng hận Trân phi, hận cả người Vân gia.

“Xem ra, ba tỷ muội của Vân gia, một đám đều là ‘loại ngoan độc nha!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.