Mặc dù Quân Mặc Thần nói lời trách móc với Vân Thanh Nhiễm, trong lời nói còn đầy ghét bỏ, nhưng hai tay lại càng ôm Vân Thanh Nhiễm chặt hơn, như muốn nhét nữ nhân khiến cho hắn giận không biết bao nhiêu lần vào trong lòng mình.
Sáng sớm, lúc Vân Thanh Nhiễm tỉnh lại, cảm giác mình giống như bị vật gì nặng nghiền qua, sau khi nghỉ ngơi một buổi tối, chẳng những không thấy thoải mái, ngược càng mệt mỏi hơn tối hôm qua.
Cùng lúc đó, trong phòng cách vách.
“Quân Kiệt, hải đường bảy màu đâu?” Quân Mặc Thần hỏi.
Nghe Quân Mặc Thần nhắc tới hải đường bảy màu, trong lòng Quân Kiệt căng thẳng, tưởng rằng Quân Mặc Thần biết hắn nhặt lại hải đường bảy màu, nên muốn hắn vứt bỏ, “Gia, tuy chưa xác định được hải đường bảy màu kia có tác dụng với thân thể của gia hay không, nhưng dù sao đó cũng là tâm ý của thế tử phi, nếu không hôm nào chúng ta tìm đại phu y thuật cao minh nhìn một chút, cho dù vô dụng, thì vứt đi cũng không tốt…”
“Lấy ra.” Nếu trả lời như vậy, Quân Kiệt khẳng định biết hải đường bảy màu ở đâu.
“Gia…” Quân Kiệt nhăn nhăn nhó nhó không muốn giao ra, hắn sợ hải đường bảy màu đã bị chà đạp rất thảm kia hoàn toàn biến thành tro tàn.
“Lấy ra.” Quân Mặc Thần nhíu mày, bàn tay thon dài trắng nõn đưa đến trước mặt Quân Kiệt, ý tứ rất rõ ràng.
Quân Kiệt không dám làm trái lời Quân Mặc Thần, đành phải lấy hải đường bảy màu mình nhét vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913106/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.