“Nương nương, thuộc hạ, thuộc hạ…” Quân Kiệt nhận thua, tự biết bản thân không có cách nào giấu diếm được nữa, đành phải thành thật nói rõ: “Nương nương, thế tử gia biết dựa theo tính khí của Hoàng thượng, ngày mai lúc trời chưa sáng sẽ rất có khả năng động thủ với Ký Bắc Vương gia, Hoàng thượng muốn đánh bất ngờ, cố nhiên có thể gia tăng phần thắng, chỉ là Ký Bắc Vương đã trù bị nhiều năm, chuẩn bị tất nhiên vô cùng đầy đủ, lần này động thủ, hao binh tổn tướng là điều không thể tránh khỏi. Hoàng thượng cho Vương gia chúng ta đánh trận đầu, lại không cho Vương gia chúng ta có thời gian điều động nhân mã. Binh quyền vương gia nắm giữ trong tay lại không chưởng quản nhân mã ở kinh thành, hiện giờ trên tay chỉ có ba vạn nhân mã có thể điều động, mà Ký Bắc Vương đóng quân mười dặm ngoài thành lại có đến bảy vạn.”
“Hoàng thượng muốn nhân cơ hội này tiêu diệt hai cái đinh trong mắt?”
“Nương nương?”
“Không phải à? Lúc Hách Vu Thiên tồn tại, đối với hoàng đế mà nói, phụ vương là trợ lực, nhưng nếu Hách Vu Thiên không còn, phụ vương lại đang trong quá trình lập công tiêu diệt Hách Vu Thiên, đối với Hoàng đế, phụ vương sẽ trở thành một tai họa khác.”
Dạ Hoằng Nghị mưu kế tường tận, mặc dù mệnh lệnh động thủ với Hách Vu Thiên là nhất thời truyền xuống, nhưng ông ta đã ấp ủ ý nghĩ từ rất lâu, ông ta tất nhiên đã suy nghĩ xong phương thức có lợi nhất đối với mình.
Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913078/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.