Ký Bắc Vương phủ đề phòng rất nghiêm, mỗi một canh giờ, thị vệ sẽ thay người, cũng không biết có phải Hách Vu Thiên có tật giật mình hay không, thị vệ ở đây nghiêm mật hơn phủ Trấn Nam vương không chỉ gấp hai lần.
Trên một thân cây ngoài tường vây của phủ Ký Bắc Vương, một bóng người màu đen đang ngồi bên trên chạc cây, đung đưa hai chân của mình, trong miệng còn nói: “Thật là làm tặc cũng không dễ dàng, làm hái hoa tặc lại càng không dễ, phải dựa vào thiên thời địa lợi nhân hoà, chọn một buổi tối nguyệt hắc phong cao, còn phải tránh những nơi đề phòng vô cùng nghiêm ngặt như phủ Ký Bắc Vương này.”
Vân Thanh Nhiễm xoa cằm, Hồng Dược khi còn sống không ít lần làm hại nam nhân, là đồ đệ của bà, nàng cũng được coi như đã kế thừa tuyệt học của sư môn không phải sao?
Lại nói, trộm cắp vốn là nghề nghiệp cũ của nàng, trước kia đánh cắp tin tức, nghe lén đều đã làm qua không ít, nhưng “trộm người” lại là lần đầu tiên.
Vượt qua tường cao, một bóng dáng mờ ảo màu đen xuyên vào bên trong phủ Ký Bắc Vương, nhờ bóng cây và núi giả che dấu tung tích của mình, nàng và Quân Mặc Thần đã từng tới phủ Ký Bắc Vương một lần, Quân Mặc Thần còn cố tình gây sự đi dạo hết cả phủ Ký Bắc Vương một lượt, cho nên Vân Thanh Nhiễm cơ bản cũng đã quen thuộc cấu trúc của phủ Ký Bắc Vương.
Quận chúa Hương Lăng, năm nay vừa mười lăm, cái tuổi như hoa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913073/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.