Nghe Quân Mặc Thần không nể tình như vậy, Hách Vu Thiên rất khó chịu, hắn chịu đưa hòn ngọc quý trên tay mình gả cho hắn ta đã là vinh hạnh, mang ơn còn không hết!
“Lời này của hiền chất là không đúng rồi, nam nhi ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình, thú thêm vài nữ tử để các nàng có thể giúp đỡ lẫn nhau, khi rảnh rỗi có thể nói chuyện, tốt biết bao?”
Trong hậu viện Ký Bắc vương gia có cả một đám thị thiếp, đương nhiên hắn sẽ không cảm thấy có gì không đúng, nam nhân nên có năm thê bảy thiếp, chỉ thú một nữ nhân, nhìn lâu chẳng lẽ không ngán à? Giống Quân Vô Ý, rõ ràng là một kẻ ngốc!
“Khụ khụ khụ… Lời của Ký Bắc vương gia sai rồi, khát nước ba ngày, một bầu là đủ. Nếu vô tâm, cho dù nữ tử cả một phủ cũng ngại không đủ, còn nếu có tâm, chỉ một người lòng cũng đã bị lấp đầy, không thể dung nạp thêm người khác.” Quân Mặc Thần đáp.
Trong lòng có một người, như vậy là đủ rồi, trái tim hắn, Thanh Nhiễm đã tiến vào rồi, hắn không phát giác ra cho đến lúc bị chiếm cứ, đã không thể nhét thêm nữ nhân nào khác.
Loại ý nghĩ này của Quân Mặc Thần, loại người mà cả đời không dụng tâm để yêu một nữ nhân như Hách Vu Thiên sẽ không có cách nào lĩnh hội được.
Hách Vu Thiên nhíu mày, trên mặt biểu lộ vẻ không vui: “Nói như vậy, là hiền chất ghét bỏ hòn ngọc quý trên tay bổn vương ư?”
Hách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913071/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.