“Ái phi, có chuyện gì muốn nói?” Quân Mặc Thần cảm thấy Vân Thanh Nhiễm vội vã trở về như vậy hẳn có chuyện gì muốn hỏi hắn,khó có chuyện mà nàng cảm thấy hứng thú.
“Hơn hai mươi năm trước, trước sau khi hoàng thượng đăng cơ, có phát sinh chuyện gì không?” Vân Thanh Nhiễm hỏi Quân Mặc Thần.
“Khụ khụ khụ… ái phi muốn biết chuyện về phương diện nào?” Quân Mặc Thần đại khái cũng đoán được Vân Thanh Nhiễm muốn hỏi chuyện gì, “Ừm… năm đó,bản thế tử dường như còn chưa sinh ra.”
Không phải dường như, mà chắc chắn chưa sinh ra, Dạ Hoằng Nghị dùng Dạ Hồnlúc ấy đang mang thai làm lợi thế, bức Quân Vô Ý đứng về phía ông ta.
“Lục hoàng tử, ta muốn biết ông ta chết như thế nào, còn cả người nhà của ông ta, cùng với con nối dõi.” Vân Thanh Nhiễm hỏi.
“Khụ khụ khụ… sao đột nhiên ái phi lại… có hứng thú với chuyện này vậy?”Quân Mặc Thần hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Vân Thanh Nhiễm, không bỏsót bất kỳ một chi tiết nhỏ nào trong mắt Vân Thanh Nhiễm.
“Ta nhớ hoàng thất thông báo với bên ngoài Lục hoàng tử qua đời do bị bệnh, hơn nữa là bộc phát thành bệnh nặng. Sự thật là như vậy à?”
“Ha ha ha… ái phi hỏi chuyện này, rất không khéo là hình như bản thế tử cóbiết một ít, khụ khụ… Có điều, hiện tại bản thế tử có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Nói xong, Quân Mặc Thần tự mình cởi bỏ quần áo bên ngoài, sau đó trực tiếp leo lên giường, đắp chăn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913066/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.