Một góc hoàng cung, trong đình bát giác trụ đỏ ngói xanh có một nữ tử xinh đẹp đang ngồi một mình, nàng chống đầu, ánh mắt không cótiêu cự nhìn về phía trước, ngón tay từng ngón từng ngón cong xuống, tựa hồ đang tính tính cái gì đó.
Trong miệng Vân Thanh Nhiễm còn đếm, “Một, hai, ba…” Mỗi một nữ nhân đi qua phía xa xa, nàng lại đếm một số.
Vân Thanh Nhiễm lúc này rất rảnh rỗi, rảnh rỗi tới mức đếm xem hôm nay cóbao nhiêu hậu phi vào cung điện này. Mắt thấy sắp đến buổi trưa, cũngchính là mười hai giờ trưa, Vân Thanh Nhiễm đã đếm tới hai mươi bảy rồi.
Nói cách khác từ mười giờ đến mười hai giờ, đã có mười hai người ghé thăm.
Vân Thanh Nhiễm đang phát ngốc, bên cạnh có một cô bé đến gần, bộ dáng bảytám tuổi, tiểu cô nương một thân cung trang đẹp đẽ quý giá, một đôi mắtto nghịch ngợm, đáng yêu thân thiết, mặt trái xoan, mũi cao thẳng, làmột tiểu mỹ nhân không hơn không kém.
Nhìn Vân Thanh Nhiễm một lúc lâu, tiểu cô nương hiếu kỳ đầy mắt.
“Này ——” Cô bé đột nhiên dán sát vào Vân Thanh Nhiễm, ở bên tai nàng gọi một tiếng.
Vân Thanh Nhiễm vẫn duy trì động tác kia không hề động, “Ta nói, tiểu bằnghữu, có từng nghe qua một câu, người dọa người hù chết người chưa?”
“Nhưng tại sao ta lại không thấy bộ dáng bị hù từ trên mặt ngươi một chútnào?” Tiểu cô nương chu môi, “Tỷ là ai, vì sao lại ngồi ở chỗ này? Làphi tử của phụ hoàng ta à?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1913063/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.