Thật lâu sau, thanh âm ho khan mới dần dần chậm lại, “Khụ khụ, ái phi, thuốc không đắng chứ.”
Quân Mặc Thần dùng ho khan để che dấu dị trạng của mình, hắn cảm giác được tim đập của mình nhanh hơn so với vừa rồi, đó là một loại cảm giác rung động, trái tim thình thịch đập lên những con sóng mà hơn hai mươi năm qua chưa từng như vậy.
Lần thứ hai hôn môi với Vân Thanh Nhiễm tạo cho Quân Mặc Thần cảm giác không giống, dường như có sợi lông chim mềm mại chạm nhẹ vào khắp ngõ ngách trong lòng hắn.
Chỉ là Quân Mặc Thần che dấu rất tốt, trên mặt hắn không có bất kỳ sự khác thường nào, giống như việc hôn môi Vân Thanh Nhiễm với hắn mà nói là một chuyện bình thường như ăn cơm uống trà mà thôi. Hơn nữa, khuôn mặt hắn vẫn trắng như bị trát phấn vậy.
Về phần Vân Thanh Nhiễm, đôi môi của nàng vẫn còn tê dại, rõ ràng cho thấy kết quả bị Quân Mặc Thần gặm cắn, trong miệng cùng trên đôi môi nàng dường như còn lưu lại hương vị của Quân Mặc Thần, loại cảm giác kỳ diệu này đối với Vân Thanh Nhiễm mà nói là lần đầu tiên cảm nhận được.
“Khụ khụ, không đắng rồi, vậy uống nốt chỗ thuốc còn dư này đi, khụ khụ khụ…”
Quân Mặc Thần nói xong tiếp tục cho Vân Thanh Nhiễm uống thuốc, chiếc thìa ngọc đem nước thuốc màu nâu đậm từng chút từng chút một hướng đến đôi môi đỏ hơi sưng của Vân Thanh Nhiễm, Vân Thanh Nhiễm ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc đắng này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cau-tinh-dac-cong-the-tu-phi/1912957/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.