Dương Hiểu Yên nhận lấy chén canh đậu nành từ Dương Hiểu Lan, nhoẻn cái miệng khả ái cười.
“Đa tạ nhị tỷ.”
Nàng bưng lên cái chén men trắng xanh, tay phải múc một thìa canh uống vào. Rồi nàng đặt xuống. Nói ra sẽ mạo phạm hoàng thất, nhưng mà hương vị cái canh đậu nành thật sự không bằng được canh tướng phủ.
Dương Hiểu Yên đột nhiên kéo ống tay áo Dương Hiểu Lan, nói:
“Nhị tỷ, ta muốn đi dạo. Tỷ đi với ta nhé?”
“Ân. Ta đi với muội.”
Dương Hiểu Lan cười cười, sảng khoái đáp ứng. Kiếp trước của nàng, bởi vì tứ muội nàng muốn cùng nàng ra ngoài, mới gặp Hoắc Diệp. Có điều nàng không sợ, binh đến tướng chặn, cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của muội muội đi.
Căn bản Dương Hiểu Yên chỉ muốn ra ngoài để hít thở một chút, không ngờ được bỗng nhiên có cung nữ tiến tới, thi lễ.
“Dương tứ tiểu thư, Mạnh tiểu thư mời ngươi qua đó một chuyến.”
Dương Hiểu Yên nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói:
“Mạnh tiểu thư không phải còn đang ở trên yến tiệc với công chúa cùng phò mã sao?”
Dương Hiểu Lan trực tiếp băng lãnh hỏi:
“Vì sao công chúa không mời tứ nhi qua giữa cung yến mà phải đợi đến khi chúng ta ra ngoài? Ngươi có biết dối gạt chủ tử, là tội gì không?”
‘Bùm’ một tiếng quỳ xuống, cung nữ kia bắt đầu khóc lóc.
“Tiểu thư, nô tì đương nhiên không dám, cũng sẽ không dám đoán ý chủ tử, xin tiểu thư minh xét.”
Dương Hiểu Lan cảm thấy cái dáng vẻ khóc lóc cùng giọng nói nàng ta cũng thật quen mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-cam/253836/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.