*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn đêm buông xuống, chúng tôi dừng lại đổ xăng ở một thị trấn nhỏ quạnh quẽ. Bốn phía đồng nội quá mức trống trải, nổi bật lên sự bé nhỏ của thị trấn, ánh sáng mờ ảo như sương mù.
“Đây là nơi tôi sinh ra, lúc đó cha mẹ tôi đều dạy học ở đây.” Tập Hiểu Bắc đột nhiên mở miệng, nói như không phải chuyện liên quan tới anh.
“Sao bọn họ lại ly hôn?” Tôi không nhịn được hỏi, lén nhìn anh trong ánh sáng u ám của trạm xăng.
“Cha tôi luôn hướng tới cuộc sống tốt hơn, thế nhưng mẹ lúc nào cũng nhớ về cố hương, nơi đó còn hoang vu hơn cả chỗ này, trẻ con đa số đều không được đi học.”
Tập Hiểu Bắc chưa bao giờ nói với tôi việc nhà của anh, vậy mà lúc này lại trông như muốn ngừng mà không được. Nhiệt độ giữa đêm và ngày trên thảo nguyên chênh lệch rất lớn, anh lấy áo khoác từ trong cốp xe ra hiệu cho tôi mặc, còn mình thì vẫn nguyên sơ mi ngắn tay.
“Khi đó anh bao nhiêu tuổi?”
“Mười hai mười ba gì đấy, tôi không thích đọc sách, giống một chú ngựa hoang non nớt đi gây sự khắp nơi. Sau khi cha với Quý Hoa kết hôn thì quay lại tìm tôi, bà ấy rất giỏi, tự mình lái một chiếc xe tải chở than lớn, tôi bị cái đống sắt đó mê hoặc, thế là đi theo bọn họ.” Tập Hiểu Bắc ngừng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-bac-cua-toi/2255023/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.