*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chạng vạng, tôi nhận được tin nhắn của chủ tịch ngân hàng, ông hỏi sự việc tiến triển thế nào rồi, có hi vọng gì không. Tôi trả lời lại là trong vòng hai hôm nữa sẽ có kết quả, bọn họ đang kéo dài thời gian không muốn chuyển khoản.
Tắt di động, tôi chợt thấy nghi ngờ mục đích của chuyến đi này: Rốt cuộc là tôi không tiếc thân mình dâng hiến cho Tập Hiểu Bắc để nhận lấy hạng mục cho vay, hay là lấy cớ cho vay để quyến rũ Tập Hiểu Bắc? Nếu là vế thứ nhất thì quả không đáng tin, Quản Giang Đào tôi là một người kính nghề yêu nghiệp, ngân hàng hay nhà thổ, quản lý tài chính hay trai bao, nói đến cùng thì bản chất vẫn khác nhau; còn như vế sau, chuyện tôi quyến rũ Tập Hiểu Bắc đã được lên kế hoạch từ rất lâu rồi, cần tìm lí do để làm gì chứ? Tôi thấy mình sắp biến thành hoàng tử Hamlet đến nơi(1),chưa cần nói tới chuyện cho vay, chỉ nhìn tình hình bây giờ thôi cũng đã thành vấn đề rồi.
Nghĩ đã thấy đau “trứng”, thôi bỏ đi. Tôi đặt gạt tàn xuống thảm trải sàn, ngửa người ra sau, vừa hút thuốc vừa nhìn Chu Lỵ cất tiểu thuyết. Trời dần ngả tối, Chu Lỵ nói hôm nay Tập Hiểu Bắc phải tham gia một hội nghị quan trọng trên thành phố, tối còn đi xã giao, chắc sẽ về rất muộn. Tôi chạm nhẹ vào giữa khe sau bị bôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-bac-cua-toi/2254981/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.