Cô lập tức nhảy lên xe, Từ Như Ý vui vẻ: “Mình đã không gặp Triết 10 tiếng 12 phút 38 giây rồi!”
Trong lòng Tiêu Vũ Triết ấm áp, khẽ nhếch môi. Cậu còn không phải cũng vậy sao?
Chẳng qua, cô gái này so với cậu còn dùng tâm hơn.
Cậu dùng sức dưới chân, đạp về phía trường học.
Trở lại chỗ ngồi, liền nghe được bạn học xung quanh ríu rít.
Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Vũ Triết đảo qua tới, bọn họ nhanh chóng im miệng.
Từ Như Ý cũng vào lớp học, lúc này nơi đây đã yên tĩnh, cô
không phát hiện có gì không ổn.
Đặt cặp sách xuống, liền thấy Vương Nhụy đi tới.
“Từ Như Ý, trong nhóm lớp chúng ta, quá nhiều người đều đang hỏi về chuyện bức ảnh kia, tại sao không thấy cô trả lời?” Vương Nhụy nỗ lực duy trì nụ cười, thật ra nội tâm kích động không thôi.
Chỉ cần Từ Như Ý thừa nhận là có niềm vui mới, nhất định phải làm cô rời Tiêu Vũ Triết ngay, không thể để nam sinh ngây thơ này dính tai hoạ!
Chỉ có Khả Tâm, mới xứng đôi với vương tử!
“Cái gì?” Từ Như Ý có chút mờ mịt, cô lấy di động mở ra.
Thì ra là thế.
Cô cười cười: “Đây là chuyện của tôi, lý do gì cần trả lời người khác? Cô rảnh lắm sao?”
Vương Nhụy thấy cô như vậy, càng cảm thấy mình đúng lý hợp tình, “Tôi không rảnh, nhưng tôi không quen nhìn người nào đó ngoài miệng một đằng, thực tế một nẻo!”
“Không quen nhìn, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-nghich-tap-nam-than/2368825/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.