Ăn cơm xong, Tiêu Vũ Triết lấy sách vở ra làm bài tập. Bên kia, không còn bóng dáng dựa vào bàn học bài. Cậu cảm giác thiếu thiếu cái gì.
Hoàn thành bài tập, cậu như thường đi tản bộ.
Hậu viện yên tĩnh, trên ghế xích đu, lại không tìm thấy bóng dáng cô gái. Mấy chú chó con nức nở, như là kẻ đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ.
Lòng Tiêu Vũ Triết có chút phiền loạn. Cậu trở lại biệt thự chuẩn bị đi ngủ.
Trước bồn rửa mặt, không ai lại vì cậu vắt sẵn kem đánh răng, chuẩn bị nước ấm. Khăn lông gần như cũng băng lãnh treo ở nơi đó, không có sinh khí.
Cậu rửa mặt xong, trở lại phòng.
Đối diện với cửa mở rộng, bên trong rỗng tuếch.
Giống như cô chưa từng tới đây, hết thảy chỉ là một giấc mộng của cậu mà thôi.
Tiêu Vũ Triết chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, cảm giác khó chịu dưới đáy lòng lan tràn.
Thì ra, thói quen hằng ngày có cô, cậu đã không thể rời đi cô như vậy!
Giống như lời Từ Như Ý nói.
Cậu muốn mỗi ngày bên cô, mọi lúc mọi nơi có thể nhìn thấy cô!
Cậu lấy di động ra, muốn nhắn tin cho cô.
Nhưng mà, Tiêu Vũ Triết phát hiện, cậu không có số cô! Cũng không nhớ được số điện thoại của cô!
Cậu đã từng, đối với cô là khinh thường nhìn lại như vậy!
Tiêu Vũ Triết hít một hơi thật sâu, suy sụp nằm trên giường.
Cô thật sự thích cậu lắm sao? Vẫn là chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-nghich-tap-nam-than/2368823/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.