Editor: Cà Pháo
- ------
Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, các cô mới dừng đùa giỡn lại.
Từ Như Ý rất nghiêm túc bắt đầu nghe giảng bài. Lại không giống trước kia, lúc đi học luôn ném tờ giấy quấy rầy cậu, càng sẽ không vừa tan học liền quấn lấy cậu.
Cả ngày, Từ Như Ý rất ít cùng cậu nói chuyện, chỉ là ngẫu nhiên sẽ tìm cậu mượn bút linh tinh.
Không có theo đuôi như vậy nữa, Tiêu Vũ Triết nhẹ nhàng nhưng cũng đồng thời có chút mất mát.
Cậu vài lần thất thần, ánh mắt nhịn không được hướng về bên kia.
Nhìn thấy Từ Như Ý không có phát hiện cậu nhìn chăm chú, mà là nghiêm túc đặt bút viết nhớ bài làm, Tiêu Vũ Triết mới kinh ngạc phát hiện mình có chút thất thố.
Cũng may rất nhanh tới thời gian tan học, sau lúc này, sẽ là thời gian chỉ thuộc về hai người họ.
Tưởng tượng đến đây, Tiêu Vũ Triết liền nhanh bước chân hơn -- bọn họ đã sớm ước định, cậu ra lấy xe trước ở cửa sau trường học đợi cô, để tránh mặt các bạn học khác nhìn rồi bàn tán.
Cậu đi trước một bước tới chỗ gửi xe, lấy xe đạp của mình ra.
Từ Như Ý một người ở phòng học thu thập cặp sách, chầm chậm đi hướng phía bên ngoài.
Lúc này, các học sinh khác sớm đã chạy trốn bay nhanh, nơi này rất yên tĩnh.
Lúc đi qua hàng hiên, cô lại bị vài người ngăn chặn.
"Từ Như Ý, cô còn chưa có đáp lại tôi đâu!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-nghich-tap-nam-than/2368775/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.