Tiêu Vũ Triết vẫn giống như bình thường, cậu bình tĩnh trở về chỗ ngồi. Một câu cũng không nói với cô.
Chờ đến lúc tan học, Từ Như Ý liền lao ra khỏi phòng học. Cô chạy đến chỗ đỗ xe đạp, rút khí ở trong lốp xe ra.
Đợi tới lúc Tiêu Vũ Triết đến, thì nhìn thấy vẻ mặt cô đang không biết làm sao đối với xe đạp.
“Như Ý, có chuyện gì vậy?” Trần Hạo Nhiên thấy kỳ quái hỏi.
“Lốp xe của mình bị hỏng rồi.”
Trần Hạo Nhiên liền hiểu rõ, “Vậy thì đơn giản, nhà các cậu gần nhau, nhờ A Triết chở cậu về là được rồi!”
Tiêu Vũ Triết liếc hắn một cái biểu tình “Nhiều chuyện”, nhưng lại không lên tiếng từ chối.
“Không sao đâu, mình gọi tài xế tới đón là được.” Từ Như Ý hiểu chuyện nói.
“Vậy thì chẳng phải sẽ đợi rất lâu hay sao? Như vậy đi, đã trễ vậy rồi, mình chở cậu về!” Trần Hạo Nhiên hào phóng nói.
“Lên xe.” Bên kia Tiêu Vũ Triết đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
“A... được!” Từ Như Ý một giây đồng hồ liền nhảy lên.
Trần Hạo Nhiên: “……”
Tiêu Vũ Triết cưỡi lên. Tốc độ xe của cậu không nhanh, rất là vững vàng.
Gió mát thổi tới, làm cho tâm tình thêm thoải mái.
Từ Như Ý có thể ngửi được nhàn nhạt mùi hương bạc hà trên người cậu. Cũng giống như con người của cậu, thanh nhã, thuần tịnh, lại mang theo xa cách.
Dọc theo đường đi, hai người chưa từng nói chuyện.
Từ Như Ý rất cẩn thận tránh cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-nghich-tap-nam-than/2368763/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.