Cậu vụng trộm nhìn Phượng Tam, thấy Phượng Tam đứng dậy muốn đi, vẻ hung ác thô bạo trên dung nhan tuấn mỹ hồi nãy đổi thành hòa nhã nhẹ nhàng, ấm áp như cảnh đêm ngày xuân. Trong lòng cậu rung động, đứng dậy ôm lấy cổ Phượng Tam, nhẹ nhàng hôn lên môi Phượng Tam, thấp giọng nói: “Kỳ thật ta rất nhớ ngươi, cho nên chạy tới tìm ngươi.”
Hóa ra núi Long Cốt cũng không phải ngọn núi nổi tiếng gì, một năm trước có tin đồn ở đó có giấu bảo vật, mới khiến cường đạo hào khách đến đó tìm kiếm. Những kẻ đến đó có đủ loại võ công cao cường, không chết thì cũng bị thương, ấy vậy mà chẳng những không cản trở bước chân đi tìm bảo vật, lại càng dẫn dụ nhân sĩ giang hồ đến đây nhiều thêm. Nửa tháng trước, “Tàn trang” – Thất Thương kiếm pháp đã thất truyền của phái Không Động hiện thân trên giang hồ, lại có những bảo vật thần bí xuất hiện, nghe nói lấy được từ núi Long Cốt. Mười mấy năm trước, trong trận chiến Lạc Phượng lĩnh, các nguyên lão trong giang hồ tử vong vô số, không ít môn phái bị thất truyền võ công. Tin này vừa truyền ra, ngay cả các đại môn phái cũng đứng ngồi không yên, đều chạy tới núi Long Cốt.
Nghe Lưu Trường Khanh nói xong, Chương Hi Liệt mới hiểu ánh mắt hung ác của những con người trên đường đến Thanh Thành vì nhìn thấy bội kiếm của mình, nghĩ rằng: Quả nhiên người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Nghĩ đến chuyện Phượng Tam cũng đi vào đó, cậu không khỏi nóng lòng.
Lưu Trường Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-long-tang/4793/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.