Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phượng Tam tim đập loạn một nhịp, cười nhẹ: “Đúng rồi, thành thân rồi, cưới vào là trăm nghìn tiền bạc của Chương gia.” Nói xong, cười khổ một tiếng, xoay người rời đi.
“Thiết Cầm thiếu gia đã xong chuyện bên kia, đã bảo hắn tới gặp thiếu gia.” Lời này nói cho Chương Hi Liệt nghe. Còn Phượng Tam đã đi ra ngoài, đến thẳng Lương Ngọc hiên.
Trong Phượng phủ có dẫn vào một dòng nước thông, uốn lượn khúc chiết giữa vườn rồi nhập vào thành một mặt hồ vuông trong vắt, giữa hồ có xây một toà các nhỏ, do một thân trúc nối giữa hiên với bờ. Trong hồ trồng toàn hoa sen củ ấu. Ngày hè, mặt nước phủ đầy lá xanh sen hồng, hơi nước khí trời, thoang thoảng ngát mũi, là nơi cực kỳ hoàn hảo cho việc nghỉ hè hóng mát. Xung quanh vắng người, lại thích hợp nói chuyện bàn chuyện hơn cả mật thất, cứ thế mơ mơ hồ hồ thành phòng nghị sự.
Hai gã sai vặt đứng ở bên hồ, từ xa nhìn thấy Phượng Tam bèn quỳ xuống. Phượng Tam nói: “Đứng lên đi.” Rồi đi trên lối hẹp bước vào, Lưu Ly ở lại bên bờ.
Phượng Tam lên tiếng: “Ngươi cũng đi cùng ta.” Lưu Ly hơi chần chừ, Phượng Tam thản nhiên nói: “Ngươi sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, những việc này đều phải học, theo ta đến nghe một chút cũng không có vấn đề gì.”
Lưu Ly nói: “Ta nguyện ý ở bên cạnh phụng dưỡng thiếu gia.”
“Ngay cả Bảo Quyển cũng không biết có thể ở bên ta thêm bao lâu, huống chi là ngươi?” – Phượng Tam quay đầu nhìn về phía Lưu Ly, trong mắt có ánh sáng nhạt chớp động: “Luận võ công, ngươi không dưới Thiết Cầm, lại có thể kiên nhẫn ẩn thân hơn cả hắn; luận cơ trí ngươi không dưới Phi Vân, lại khoan dung cẩn thận hơn, chỉ để lại bên người ta thì ngươi chịu thiệt.”
Lưu Ly hạ tầm mắt: “Thiếu gia quá khen.”
Ánh nắng chiếu vào làn da trắng như sứ của hắn, sáng bóng trong suốt, giống như mĩ ngọc quý báu, lại thêm ánh mắt nhu hòa khiến người ta tự dưng nhớ cậu bé kim đồng thanh tĩnh hoà nhã đứng bên cạnh Quan Âm trong tranh.
Phượng Tam thở dài: “Ta là loại người gì ngươi là người rõ nhất.”
Lưu Ly đáp: “Vâng.”
Phượng Tam nhìn hắn mà nói: “Lưu Ly, đôi khi ngay cả ta cũng không nhìn thấu ngươi.”
Ánh mắt Lưu Ly chợt lóe, ngẩng đầu nhìn Phượng Tam. Phượng Tam cũng đang nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa, hơi có ý cười. Nụ cười của hắn giống như thu trọn ánh dương vào trong mắt, kinh liễu bạc vân, tao nhã dừng lại trên người ai đó, không nóng cháy, không chói mắt, lại có thể hòa tan băng đá tuyết đọng.
Lưu Ly chậm rãi cúi đầu, sau một lúc lâu mới khẽ mở miệng, âm thanh mềm mại như tiếng gió thổi qua hai má Phượng Tam: “Thiếu gia muốn ta đi, ta đi là được.”
“Quên đi, ngươi không muốn đi thì thôi, ta không ép.” Phượng Tam cười khổ, xoay người lại đi vào trong các: “Ngươi khác người thường, ngươi còn rõ hơn ai hết. Nếu có ngày ngươi muốn cái gì thì cứ nói cho ta biết.”
Lưu Ly đứng lại, nhìn bóng dáng cao lớn của Phượng Tam, chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt.
***
Lưu Ly bước về bên bờ. Hai gã sai vặt bên hồ đi theo Thiết Cầm, biết thân phận đặc biệt của Lưu Ly đều cung kính đứng lại, không dám đến gần, cũng không dám lên tiếng. Ánh mắt của Lưu Ly dừng lại trên mặt hồ xanh ngọc, trong mắt dần dần nhìn như lửa đốt, màu đỏ mãnh liệt như nghiệp hỏa thiêu cháy tam giới, mơ hồ đâu đó như có tiếng chém giết truyền đến, tiếng vũ khí vang lên, tiếng quạ đêm vồ hụt gào thét.
Lưu Ly chậm rãi siết chặt tay, một tiếng la gọi hắn từ trí nhớ quay về. Hắn quay đầu nhìn lại, một thị nữ trong viện của Phượng Tam vội vàng chạy tới bên này, vừa chạy vừa kêu: “Lưu Ly thiếu gia, không tốt, không tốt!”
Lưu Ly đi đến gần, hỏi: ” Có chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân trên thổ dưới tả [15], sắp không xong rồi!”
[15] Trên thổ dưới tả: Trên thì nôn nửa, dưới thì tiêu chảy.
Lưu Ly ngây người một chút mới hiểu được là đang nói đến Chương Hi Liệt, bật cười: “Không phải là bị tiêu chảy sao, sao mà nặng như thế chứ?”
Tiểu nha đầu cuống đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra, nói: “Ai nói cũng không phải hết, này… chuyện này phải làm sao?”
Lưu Ly nhìn thoáng qua lầu các giữa hồ, thản nhiên nói: “Trước hết khoan hãy làm kinh động đến thiếu gia. Ngươi đi mời đại phu, ta về viện xem sao.”
***
Phượng Tam đi vào Lương Ngọc hiên đã thấy bóng nghiêng của Thiết Cầm. Nửa năm không gặp, Thiết Cầm còn gầy hơn trước đây, hắn quỳ trên mặt đất, cổ vươn thẳng, đường cong khuôn mặt hằn sâu vẻ kiên quyết hơn xưa. Nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Phượng lão gia đứng lên từ ghế, gọi một tiếng “Thiếu chủ”. Phượng Tam nói: “Xin cậu cứ ngồi yên. Thiết Cầm nói đi.”
***
Trong cuộc chiến Lạc Phượng lĩnh [16], Đại Quang Minh cung bị thất phái vây công, đệ tử trong giáo bỏ mạng nhiều không đếm xuể, lão giáo chủ cùng các vị trưởng lão cũng tử trận, Phượng lão gia dẫn Phượng Tam lánh nạn, mai danh ẩn tích, rửa sạch thân phận, trở thành thế gia hào hiệp trên giang hồ, xây dựng cơ nghiệp, chuẩn bị vùng dậy một lần nữa, phát triển giáo lí. Phượng Tam theo họ mẹ, lấy thân phận cha con với Phượng lão gia. Nói lý ra thì Phượng lão gia phải gọi Phượng Tam là thiếu chủ, Phượng Tam nói không cần như thế, lão trước đây đã gọi như thế, không muốn sửa, Phượng Tam bất đắc dĩ rồi cũng mặc kệ.
[16] Lĩnh: Ðỉnh núi có thể thông ra đường cái được gọi là lĩnh, đây thường là nơi để chạy trốn lúc nguy nan.
Thiết Cầm không đứng dậy, nói: “Thuộc hạ hổ thẹn với thiếu chủ.”
Phượng Tam đưa tay đỡ Thiết Cầm, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, một vết đao chém kéo dài từ mi tâm tới mép tóc, mắt chuyển màu lam, không khỏi hít một hơi lạnh. Vết đao kia chém xuống vạn phần hiểm ác, đôi mắt chuyển màu lam rõ ràng là di chứng của việc cố tình dùng sức áp chế độc tố sau khi trúng độc. Thiết Cầm là con trai độc nhất của trưởng lão trước đây, cùng Phượng Tam lớn lên bên nhau, tình nghĩa sâu đậm. Phượng Tam trong lòng tức giận, chớp giật sớm đã lóe lên trong đôi mắt hắn, nhưng vẻ ngoài điềm nhiên hỏi: “Là ai làm ngươi bị thương?”
Phượng lão gia vốn trầm mặc, nghe được lời này không khỏi nhìn về phía Phượng Tam, kêu lên: “Thiếu chủ…”. Thiết Cầm bị thương mà quay về, chuyện này xảy ra ở phía Nam, Phượng Tam thân là chủ nhân Đại Quang Minh cung, không hỏi đại sự, lại hỏi Thiết Cầm, là đem tình riêng đặt lên trước việc công.
Phượng Tam hiểu được ý của lão gia, lắc đầu nói: “Thiết Cầm và cháu tình như chân tay, có người dám làm y bị thương cũng giống như làm cháu bị thương, cháu quyết không bỏ qua. Chuyện trên trời cũng không lớn bằng chuyện này.” Rồi cầm tay Thiết Cầm nói: “Đứng lên, ngươi bôn ba vất vả rồi, để ta xem thương thế của ngươi.”
Gương mặt tái nhợt của Thiết Cầm càng thêm nhợt nhạt, miễn cưỡng đứng dậy nói: “Vết thương không sao, thuộc hạ xin bẩm báo giáo vụ trước.”
Phượng Tam thấy hắn đi cũng chẳng xong, trong lòng hơi trầm xuống, nói: “Chuyện có nặng nhẹ riêng, mặc kệ chuyện gì cũng nói sau.” Hắn đặt tay lên mạch của Thiết Cầm, mạch không loạn, nhưng mỏng manh vô lực, hỏi: “Lúc ấy ngươi xử lý thế nào?”
Thiết Cầm nói: “Trong lúc thuộc hạ ẩn nấp, hai huyệt Ân Môn [17] trúng độc châm, lúc ấy tình thế cấp bách, phải ép độc tới hai huyệt Chí Âm [18] và Thân Mạch [19], sau đó quay về Thanh Thành chặt ngón chân ép độc ra ngoài, nhưng chỉ ép được một phần ra, khí độc tụ lại ở huyệt Chí Âm và Thân Mạch không đi ra, thậm chí… thậm chí chạy dọc theo đường huyết mạch, nay đã khuếch tán đến trên huyệt Ủy Trung [20].” – Hắn có không ít kinh nghiệm, lại không nhận ra lai lịch của loại độc này, mời các danh y ở Thanh Thành cũng hết cách. Thấy độc này âm hiểm tàn nhẫn, chỉ sợ cố giữ cái chân này thì độc phát càng trầm trọng, trong giọng kể của hắn không khỏi lộ vẻ bi thương.
[17] Hai huyệt Ân Môn: Huyệt Ân Môn nối giũa huyệt Ủy Trung và Thừa Phò nên gọi là hai huyệt.
[18] Huyệt Chí Âm:
[19] Huyệt Thân Mạch:
[20] Huyệt Ủy Trung:
Phượng Tam không nói gì, dìu Thiết Cầm ngồi xuống một cái ghế, dùng ngón tay truyền nội lực đưa vào, tác động đến nội tức của Thiết Cầm, xuôi theo chân của Thiết Cầm đi xuống, từ hai huyệt Thừa Phò, Ân Môn tới huyệt Ủy Trung, hai nguồn nội lực gặp nhau lập tức kích động, vây lấy khí độc trong đó mà lôi xuống, nhưng ép độc đến huyệt Thân Mạch thì không thể xuống thêm nữa, không khỏi khẽ nhíu mày, đưa thêm ba thành nội lực vào, nhưng khí độc vẫn dai dẳng không đi, đúng là vô cùng kiên cố. Huyệt đạo trong cơ thể bị nội lực mạnh mẽ liên tục tác động, Thiết Cầm đau đớn không chịu nổi, mồ hôi lạnh từ đầu chảy ròng ròng từng giọt rơi xuống. Phượng Tam sợ làm hư hao gân mạch trong cơ thể hắn nên không dám cố quá, chỉ có thể tạm thời giam độc tố lại ở huyệt Thân Mạch.
Chiếc ghế trống ở chính giữa trong các là dành cho Phượng Tam. Phượng Tam mời lão gia ngồi xuống rồi mới ngồi theo vào chiếc ghế kia, trong đầu có vô vàn suy nghĩ, nhưng không nắm bắt được rõ ràng, sau một lúc lâu mới hỏi: “Đối phương xuất hiện như thế nào?”
Thiết Cầm nói: “Việc này phải nói từ chuyện hai tháng trước. Chúng ta ở Sơn Tây nhận một chuyến áp phiêu châu báu Côn Minh, đi tới dưới núi Thanh Thành thì bị một đám thổ phỉ không rõ lai lịch cướp hàng, nhóm tiêu sư bị thương mười mấy người, nhưng không có thương vong. Lúc ấy Phi Vân đến Thanh Hải tuần tra, không có ở Thanh Thành, ta lập tức gửi thư từ Quý Dương tới Thanh Thành. Cơ sở ở Thanh Thành ngầm tra được điểm dừng chân của đám thổ phỉ kia, ta dẫn người đuổi theo, nhất thời vô ý trúng mai phục của chúng, để chúng trốn thoát, sau đó bọn chúng như nắm đất rơi xuống biển, không còn một chút tin tức gì.”
Thiết Cầm do Phượng Tam một tay dạy dỗ, cơ trí cẩn thận. Nhìn khắp giang hồ này, người có thể địch nổi hắn tuyệt không vượt quá hai mươi người, nhưng lấy sức của những người đó cũng tuyệt đối không thể chặn đường cướp phiêu. Ngay cả cơ sở ngầm do Phượng Tam tự tay bố trí, do Phi Vân chỉ đạo nhiều năm, năng lực lùng bắt của tổ trinh sát vô cùng mạnh mẽ, đám thổ phỉ kia có thể thoát khỏi tai mắt của chúng ta thì tuyệt đối không phải nhóm nhỏ, không đến nỗi phải làm những chuyện này.
Phượng Tam lâm vào trầm tư, hỏi ý kiến Phượng lão gia: “Cậu nghĩ thế nào?”
Phượng lão gia cười lạnh: “Không cần biết chúng vì sao đến đây, muốn nuốt cái gì của chúng ta, chỉ sợ ăn không tiêu.”
“Làm việc thất bại, cần cân nhắc lai lịch của đám thổ phỉ này, cháu nghĩ mãi mà không nghĩ ra là ai.” Phượng Tam trầm ngâm một lát, hỏi Thiết Cầm: “Hiện tại bên Thanh Thành là ai chủ trì?”
Thiết Cầm nói: “Sau khi ta trúng ám toán thì giao cho Đới Nhạc Tử chủ trì, sau khi Phi Vân về Thanh Thành sẽ giao lại cho y chủ trì, khi ta trở về thì Đới Nhạc Tử ở lại cho Phi Vân sai khiến.”
Phượng Tam yên lòng: “Vậy là tốt rồi. Hắn võ công không bằng ngươi, nhưng bàn chuyện thì có cách hơn ngươi.” Phượng Tam vỗ vỗ tay, hai gã sai vặt chờ ở trên bờ vội vàng bước nhanh vào.
Phượng Tam ngẩn ra, hỏi: “Lưu Ly đâu?”
Một người trong đó đáp: “Bệnh tình của thiếu phu nhân có biến, phái người tới hỏi ý, Lưu Ly thiếu gia lập tức đi ngay.”
Nghĩ rằng Chương Hi Liệt cùng lắm là đau bụng, Phượng Tam cũng không để ở trong lòng, ừ một tiếng, nói: “Truyền lệnh của ta cho Phi Vân, không cần biết đối phương là ai, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Hai gã sai vặt “Rõ” một tiếng, lui xuống, lại có người khác đi đến, nói là có khách đến đây, Phượng lão gia vội vàng đi, để Phượng Tam và Thiết Cầm ở lại.
Phượng Tam thấy vẻ mặt mệt mỏi của Thiết Cầm, cúi người ôm hắn, Thiết Cầm vội đè tay Phượng Tam lại, kêu lên: “Thiếu chủ!”; Phượng Tam cười nhẹ: “Trước đây ta vẫn thường ôm ngươi như thế, ngươi quên rồi sao?” Thiết Cầm nhìn vào ánh mắt Phượng Tam, không chút lùi bước: “Trước khác nay khác.” Phượng Tam mỉm cười: “Ta chỉ biết bây giờ ngươi hành động không tiện. Đừng nói nữa, ta đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi, còn do dự nữa, để bọn hạ nhân thấy còn kỳ cục hơn.”
Thiết Cầm thân mình suy yếu, vốn không thể kiên trì thêm, chỉ đành phải để Phượng Tam bế, cũng may Cầm Vận cư nơi hắn ở cách Lương Ngọc hiên không xa, đi vài bước đã đến. Trong Cầm Vận cư trồng trúc Tương Phi [21], phượng vĩ tiêu tiêu, long ngâm tế tế, rồi đột nhiên bước vào, chỉ thấy trước mắt một màu xanh tươi khiến người ta chìm vào yên tĩnh.
[21] Trúc Tương Phi: Còn gọi là trúc đốm. Tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai vợ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm.
Dù Thiết Cầm không có ở đây thì nơi này vẫn được quét tước mỗi ngày, lúc này đi vào, chỗ nào cũng sáng sủa sạch sẽ, không dính một hạt bụi nhỏ.
Phượng Tam đặt Thiết Cầm xuống tháp trúc trong căn nhà phía đông, đưa tay cởi xiêm y cho hắn. Sắc mặt Thiết Cầm đỏ bừng, bắt lấy tay Phượng Tam la lên: “Thiếu chủ!” đầu hơi cúi thấp, vẻ mặt tuy bối rối nhưng vẫn quật cường. Thiết Cầm lớn hơn Lưu Ly hai tuổi, tính tình cố chấp hướng nội, lại thêm suốt ngày ăn gió nằm sương bên ngoài mà có vẻ thành thục lão luyện hơn người; nay hắn mặt mày đỏ bừng, vô thức thể hiện thần thái non nớt ngày xưa.
Phượng Tam dịu dàng nói: “Ngươi cơ thể suy nhược, không như bình thường, ra mồ hôi mà không thay quần áo sợ sẽ sinh bệnh.”
Giọng nói của Phượng Tam mười phần từ tính, nay lại mềm mại giải thích, có lực hấp dẫn nói không nên lời. Thiết Cầm mê muội, bàn tay đang bắt lấy tay Phượng Tam không khỏi thả lỏng. Phượng Tam dùng động tác mềm nhẹ cởi từng phần áo quần Thiết Cầm ra, cơ thể thiếu niên thon dài mềm dẻo liền hiện ra trước mắt. Thiết Cầm mặt đỏ tới mang tai, tim đập như nổi trống, không dám nhìn Phượng Tam, lại sợ Phượng Tam thấy khác thường nên càng nỗ lực giữ hô hấp đều đặn, lại không biết cơ thể cứng ngắc đã để lộ hết thảy.
Phượng Tam nhìn ở trong mắt, không làm gì cả, tùy tay cầm một tấm chăn phỉ thúy đắp lên người Thiết Cầm. Thiết Cầm thở phào một hơi, Phượng Tam lại nhẹ nhàng cầm lấy gót chân hắn, hỏi: “Còn đau không?”; Thiết Cầm suýt nữa nhảy bật lên, giật mình cảm nhận bàn tay Phượng Tam nóng đến kì lạ, giống như một khối sắt nung bắt lấy gót chân hắn, nghĩ lại phản ứng của mình kịch liệt như thế thật là không đúng, đành cắn răng nhịn xuống, trên trán tức khắc tuôn ra một lớp mồ hôi.
Phượng Tam đứng dậy lấy một chiếc khăn lụa lau mồ hôi trên trán Thiết Cầm, cười nhẹ: “Ta sẽ mời một đại phu giỏi trị thương cho ngươi, ngươi đừng quá lo lắng.”
Thiết Cầm thấp giọng nói: “Tạ thiếu chủ quan tâm.”
Phượng Tam tiếp lời: “Mấy năm nay ngươi bôn ba vất vả, nay về rồi thì an tâm dưỡng thương đi, chúng ta đã nửa năm không gặp, ta cũng cảm thấy nhớ, lần này gặp lại, chúng ta phải tâm sự, trò chuyện thật nhiều.”
Thiết Cầm nói “dạ”, rồi không nói gì nữa.
Phượng Tam hỏi: “Ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Thiết Cầm vẫn cúi đầu, một lúc lâu mới lên tiếng: “Quang ca, đệ cũng rất nhớ huynh.” nói ra lời này, trong lòng không khỏi đau xót.
***
Trận chiến Lạc Phượng lĩnh năm đó, Đại Quang Minh giáo như bèo dạt mây trôi, Phượng Tam ôm Thiết Cầm trốn thoát, hai người luôn sống nương tựa lẫn nhau. Thiết Cầm có một thân võ công này đều do tự tay Phượng Tam truyền dạy, trước nay hai người ở cạnh nhau luôn tâm ý tương thông, vô cùng ăn ý. Mấy năm nay Thiết Cầm bôn ba bên ngoài, Phượng Tam làm Tam thiếu Phượng gia phong lưu tiêu sái, ngầm vực dậy Đại Quang Minh giáo, nắm giữ những điều tai nghe mắt thấy trong thiên hạ, bí mật xử lý đủ mọi chuyện, bụng dạ sâu xa khó lường. Giữa hai người dần dần có một thứ khó hiểu ngăn cách, sờ không thấy nhìn không ra.
Sau này, rốt cuộc cũng tìm được con trai út của Hữu hộ pháp lưu lạc bên ngoài là Lưu Ly trở về, Phượng Tam giữ y lại chăm sóc bên người, giống hệt như ngày trước đã chăm sóc hắn. Thiết Cầm trong lòng thấy mất mát, nhưng cũng không có suy nghĩ nào khác. Hai năm trước Phượng Tam đi phương Bắc làm việc, khi về còn dẫn theo một thiếu niên quyến rũ phong lưu tên là Bảo Quyển, giữ lại bên người làm nam sủng, phiên vân lộng vũ, truy hoan trụy lạc. Hắn trong lòng càng thêm buồn bã, càng ít quay về thành Phượng Dương, càng lâu không gặp Phượng Tam, thấy càng ngày càng xa cách, trong lòng lại càng cảm thấy bất hòa.
Lúc này đây hắn nhiệm vụ thất bại, từ bên ngoài về Phượng Dương bẩm báo, hay tin Phượng Tam cưới vợ, lòng dạ mờ mịt. Phượng Tam đối đãi với hắn làm như hữu tình, nhưng thật sự thì bắt không được, sờ không tới, đúng là không ngừng cắt xén, càng để ý càng loạn, cảm giác ly biệt tồn tại trong lòng. Lúc này lặng lẽ ngồi bên nhau, chỉ nghe tiếng trúc xào xạc ngoài cửa sổ, rền rỉ như tiếng lòng.
Phượng Tam ngồi thật lâu, đột nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Hóa ra đệ còn nhớ ta ngoại trừ thân phận thiếu chủ còn là Quang ca của đệ…”
Thiết Cầm nghĩ rằng: “Ta cả đời cũng không quên.” nhưng lời này bất luận ra sao cũng không thể nói thành lời.
Phượng Tam suỵt một tiếng, lại nghe thấy tiếng thị nữ vang lên ở bên ngoài: “Thiếu gia.” Phượng Tam cao giọng đáp: “Ai ở bên ngoài? Đi vào rồi nói.”
Tiếng bước chân vang lên, một tiểu nha đầu đi vào sân, cung kích thưa gửi bên ngoài rèm cửa, nói: “Thiếu gia, người đi theo của hồi môn của Chương phủ nghe nói thiếu phu nhân bị bệnh, nhất định muốn vào thăm, Lưu Ly thiếu gia không cho họ vào. Người Chương gia đưa tới vẫn chưa chịu về, một người trong số họ đã đến một nhà trọ, Chương phủ gửi đến một quản gia, nói là nhất định phải gặp thiếu phu nhân, Lưu Ly thiếu gia kêu nô tỳ đến hỏi ý thiếu gia.”
“Ngươi lui xuống trước đi, ta sẽ lập tức qua xem.” Phượng Tam đứng lên, nói với Thiết Cầm: “Đệ cứ nghỉ ngơi đi, ta sang bên kia xem sao, lát sẽ đến thăm đệ.”
Thiết Cầm thấy Phượng Tam nhấc chân muốn đi, bật thốt lên: “Quang ca!”
Phượng Tam quay đầu nhìn Thiết Cầm, khẽ cười: “Sao?”
Phượng Tam hôm nay mặc một bộ xiêm y màu đỏ thắm với áo choàng lụa, mái tóc dài dùng ngọc quan cột lên đỉnh đầu, mi khuất trong tóc mai, ánh mắt như chớp lạnh, lúc này quay đầu nhìn, dáng người phiêu dật, phong thái như ngọc sơn cô tùng. Thiết Cầm nhìn hắn, ngây người một lát mới nói: “Huynh đã thành thân, đệ còn chưa chúc mừng.”
Phượng Tam tim đập loạn một nhịp, cười nhẹ: “Đúng rồi, thành thân rồi, cưới vào là trăm nghìn tiền bạc của Chương gia.” Nói xong, cười khổ một tiếng, xoay người rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.