Editor: Ochibi 
Sở Tĩnh đứng đằng sau, mặt vô biểu tình nhìn cô. 
Từ Như Ý bị hắn đột nhiên đi đến làm hoảng sợ, “Anh trai……” 
Sở Tĩnh đứng đó, trên cao nhìn xuống cô. Sắc mặt hắn lạnh lùng, lời nói hàm chứa châm chọc. 
“Từ Như Ý, tiết tự học buổi tối mỗi ngày của em chính là thế này?” Cô nói dối nửa giờ tiết tự học buổi tối, hoá ra là chạy tới nơi này! 
Trời đã nhập thu, ngày ngắn đêm dài. Trời tối sầm, chỗ này đèn đường cũng không có, bộ cô không biết một cô gái một mình ở đây rất nguy hiểm ư? Rốt cuộc phải bao lâu nữa, cô mới thật sự trưởng thành, không làm người khác nhọc lòng nhiều đây??? 
Từ Như Ý cúi đầu, ngoan ngoãn nghe hắn dạy bảo. 
Chờ hắn nói xong, cô mới mở miệng: “Rất xin lỗi, anh trai. Em nghe bạn học nói lâu lâu anh sẽ đến đây cho mèo hoang ăn……” 
Sở Tĩnh đã đoán ra cô ở đây không phải do tình cờ, trong lòng nổi lên gợn sóng. 
Vì sao, mỗi lần hắn muốn rời xa, cô lại học được cách lấy lòng, khiến hắn không thể nhẫn tâm nổi? 
“Chân em sao rồi?” Hắn lạnh giọng hỏi. 
“Thuốc của anh rất công hiệu, không đau nữa.” 
Sở Tĩnh hết giận hơn phân nửa. Tiến lên vài bước, mèo con thấy hắn, lập tức thân thiết tiến tới, cọ xát bên chân hắn. 
Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó. 
Vừa thấy nó, Sở Tĩnh nhu hòa hơn. Hắn nhẹ giọng mở miệng: “Tiểu Hoa từng chịu thương tổn, nó rất đề phòng con người, ngày thường tuyệt không dễ gì xuống núi, bởi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/4392575/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.