Editor: Ochibi 
“Nương nương nói cũng đúng. Nhưng có lẽ Quý Phi cũng bị người khác châm ngòi, muốn tới hại nương nương.” 
“Cứ để nàng ta tới. Bổn cung chờ.” Từ Như Ý không có sợ hãi. 
Yến Nhi cười, “Nương nương, người thật lạc quan.” 
“Không lạc quan thì thế nào? Hà tất phải lấy lỗi lầm của người khác để tự trừng phạt mình?” 
Yến Nhi nghiêng đầu, “Nương nương nói rất có đạo lý!” 
Khó trách Hoàng Thượng thích như vậy! Người luôn có giải thích độc đáo, tâm tư không giống người khác! 
Từ Như Ý cười, “Ngươi cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về, đổi thành những người khác nói ra, không thể không nói đại nghịch bất đạo.” 
Yến Nhi khăng khăng một mực với nàng, đương nhiên nàng nói cái gì cũng đúng, làm gì cũng ủng hộ. 
Từ Như Ý cảm thán. 
Thật tốt, tuy rằng không thích nơi này, nhưng mỗi người gặp được đều tốt với nàng như vậy. 
Liên tục nửa tháng Dạ Vô Thương đều bồi hai mẹ con kia, nàng không có việc gì liền chạy đến nơi Dạ Dục Cẩm. 
Cùng với hắn, luôn đặc biệt vui vẻ. 
Nàng chán ghét cảm giác muốn nói một lời phải suy nghĩ nửa ngày. Nơi này hoàng quyền tối thượng, một khi thật sự chọc giận Hoàng Thượng, chịu khổ chẳng phải nàng sao? Chỉ có cùng Dạ Dục Cẩm, mới không cần bận tâm điều gì. 
“Tỷ tỷ!” Chỉ cần Dạ Dục Cẩm vừa thấy nàng, chuyện gì cũng không rảnh lo. 
Sách trong tay ném đi, lập tức chạy như bay tới. 
“Tỷ tỷ, Cẩm Nhi sẽ đọc một bài thơ!” Mỗi một lần, hắn đều đặc biệt muốn khiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/4392535/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.