Editor: Ochibi 
“Sơ Vân Ca!” Cô chạy tới, ôm lấy eo anh, chui đầu vào ngực anh, “Làm sao bây giờ? Cậu ta rõ ràng chán ghét em như thế, em còn thích cậu ta! Em có phải rất ngốc hay không?” 
“Thích một người không có sai.” 
“Sơ Vân Ca, em có nên từ bỏ hay không? Nhưng mà tưởng tượng em không yêu cậu ấy nữa, tim em rất khó chịu. Hức hức……” 
“Nếu không yêu cậu ta, sẽ khiến em khó chịu…… Vậy không cần từ bỏ.” 
“Sơ Vân Ca, anh cũng ủng hộ em có phải không?” 
“…… Ừ.” 
“Em biết mà, chỉ có Sơ Vân Ca tốt nhất với em!” 
Thân hình nhỏ mềm mại dựa vào trong lòng ngực anh, tràn đầy thanh hương thiếu nữ. Làm anh si mê không thôi. 
Lục Sơ Vân ôm lấy cô, để cô ở trên người mình khóc sạch sẽ nước mắt. 
Điều duy nhất anh có thể làm, chính là không rên một tiếng nghe cô oán giận. 
Tình yêu, vốn dĩ không có công bằng nào cả. Ai yêu trước, thì người đó thua. 
Anh yêu cô, cô lại thích cậu ta. 
Anh không có quyền bắt cô từ bỏ, tựa như tất cả mọi người đều thay anh cảm thấy không đáng —— cho dù lại đau, anh cứ chịu đựng. 
Anh vẫn luôn đợi cô lớn lên, yên lặng dùng tình yêu tạo ra một lâu đài thế giới cổ tích, hy vọng cô vĩnh viễn hạnh phúc ở nơi đây. 
Lục Sơ Vân cho rằng, cô còn nhỏ, còn không hiểu đến yêu là gì. 
Sở dĩ cô mê luyến Mộ Hàm Phong, bất quá là ham mê phong cảnh nhất thời trên đường, sẽ có một ngày chim mỏi bay về 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/4392495/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.