Trong lúc hôn mê, Tống Phổ Tâm cảm giác như có người đang chạm vào mình, lành lạnh, giống như tơ lụa vừa bị gió lạnh thổi qua, lướt qua da thịt, khiến Tống Phổ Tâm thoải mái đến mức muốn thở dài.
Nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, chậm rãi phản ứng lại, nhận ra đó là một người phụ nữ.
Trong đầu anh vang lên tiếng còi cảnh báo, nhưng vừa mở mắt ra trời đất đã quay cuồng, chỉ mơ hồ nhìn thấy có người đang tiến lại gần muốn hôn mình.
Tống Phổ Tâm lập tức nghiêng đầu đi, lên tiếng đuổi: “Tránh ra…” Giọng nói yếu ớt đến mức không có chút lực uy hiếp nào.
Đối phương không nghe lời của anh, nụ hôn tỉ mỉ rơi xuống, mái tóc mềm mại giống như tơ nhện quấn lấy tay anh.
Tống Phổ Tâm rụt lại một cái như điện giật, đoán được đây là sự sắp xếp của Tư Trạch, trong lòng rất tức giận, mình đã nói với Tư Trạch như thế, Tư Trạch vẫn không tôn trọng ý muốn của mình.
Tay anh yếu ớt đẩy đầu cô ta lên, mơ hồ nói: “Đi, đi tìm Tư Trạch…”
Anh không biết, giờ phút này Tư Trạch đang cầm ly rượu ngồi trên sô pha bên giường, vô cùng hứng thú thưởng thức cảnh này, không lên tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho người phụ nữ tiếp tục.
Chẳng phải Tống Phổ Tâm rất điềm tĩnh sao? Luôn cười nhạo nhìn hắn, lần gặp ở trong thang máy là thế, thắng 29 ván trên bàn bài cũng vậy, còn cả lần đưa thuốc đỏ đó nữa….
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuoc-tam/2725678/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.