Sự thật chứng minh, trực giác Long Tĩnh Thủy hoàn toàn chính xác.
Chờ khi thương thế y khỏi hẳn, có thể đi đường dạo quanh, lập tức đã bị Long Vô Ba bức áp đến bàn vẽ tranh.
Đúng vậy, là dùng từ “Áp” để hình dung.
Hơn nữa Long Vô Ba áp không vẫn thấy chưa đủ, mà còn dùng một tay giữ lấy thắt lưng y, một tay lần mò trong vạt áo y, đầu thì lại cúi thấp ghé vào tai y thổi nhẹ, đạo: “Đại ca, tay ngươi đang run.”
“Ưm……” Còn không phải là do ngươi sao, làm gì mà cứ sớ tới sờ lui trong ngực ta?
Long Tĩnh Thủy thở hổn hển, lại nói không ra lời, bút trong tay khẽ run, thoáng chốc xoẹt lên trên giấy trắng một vệt đen dài.
“Ai nha, đại ca ngươi lại họa hỏng rồi.” Long Vô Ba nhíu mày, tâm tình lại tốt vô cùng, mỉm cười nói: “Đây là tờ giấy thứ mấy nhỉ?”
Khi nói chuyện, ngón tay ở trước ngực Long Tĩnh Thủy cứ không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve.
Long Tĩnh Thủy sắc mặt ửng đỏ, kêu “Ah” một tiếng, cả người ngã sắp trên mặt bàn, thanh âm đứt quãng khó khăn thốt: “Vô Ba…… Dừng tay…..A……..A….…..”
Long Vô Ba nào có để ý tới, ngược lại còn cúi người nhắm nháp lấy vành tai y, cười nói: “Hảo ca ca, ngươi như thế nào không vẽ tiếp?”
Long Tĩnh Thủy lắc lắc đầu, trong đôi mắt đen ngập sương mù tình ý mê loạn, tay sớm đã không cầm được bút vẽ.
Long Vô Ba trở thân người y lên đối mặt với mình, thuận thế đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuoc-long/2213855/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.