Vết thương Long Tĩnh Thủy quá nặng, dù cho y có nuốt linh châu của Long Vô Ba, thì sức khỏe cũng chuyển biến quá chậm, cả ngày hỗn loạn, tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh.
Chẳng qua mỗi lần mở mắt, nhất định sẽ thấy Long Vô Ba bồi ở bên cạnh.
Đáy lòng mơ mơ hồ hồ, biết rằng mình nên khuyên người nọ đi xử lý chính vụ, dù sao hiện tại Đông Hải cùng Bắc Hải đã trở mặt, cũng không biết có gây ra chuyện nguy hiểm gì hay không. Nhưng khi mở miệng định nói, lại luyến tiếc người nọ rời đi.
Ngày trước một lòng đem Long Vô Ba giữ lại Đông Hải, là vì muốn bảo hộ đệ đệ tối sủng ái, nhưng hiện tại không giống như trước.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt tuấn tú mỹ lệ này, không hiểu sao trong lòng lại bối rối, tim đập liên hồi, nhưng khi không nhìn thấy thì lại cảm thấy mất mác.
Là vì…… Yêu thượng hắn sao?
Nghĩ đến đây, Long Tĩnh Thủy bất giác nhớ lại cảm giác lúc xé bỏ bức hoạ kia.
Sau khi trải qua chuyện này, y nhận ra mình cùng Long Vô Ba tâm ý tương thông, không cần hoài nghi tình cảm của người nọ, cho nên cũng không có nhắc tới chuyện ở trong đình nghỉ mát.
Hiện tại điều tối nghĩ đến là việc vì sao hắn lại cùng Hồ Vương đánh đố nhau?
Ân, chuyện này đúng là cần phải làm rõ..
Long Tĩnh Thủy vốn định chờ cho thương thế khỏi hẳn sau tái truy vấn, nhưng lúc y có thể thức tỉnh hoàn toàn, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuoc-long/2213854/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.