Long Tĩnh Thủy nghe mà ngợt mặt ra, đôi mắt khẽ hạ, nhất thời không biết nói gì.
Y đương nhiên thích Long Vô Ba.
Chính là y không biết đây là cái loại yêu thích nào?
Là tình huynh đệ? Hay là……
Y không dám nghĩ sâu hơn.
Thậm chí ngay cả vẻ mặt lúc này của Long Vô Ba, y cũng không dám tái nhìn lên.
Long Vô Ba cũng không ép, chỉ nữa nhắm nữa mở mắt, ngón tay chậm rãi đánh nhịp giường. Sau, hướng mắt mong lung nhìn ra cửa sổ, nhẹ nói:“Đêm đã khuya, đại ca ngươi trở về đi.”
Ý này là … đuổi y?
Cùng một câu nghi vấn, lại lặp đi lặp lại trong đầu y không thôi.
Tim Long Tĩnh Thủy chợt nhói, vội ngẩng đầu nhìn lên, chậm bước tiến đến Long Vô Ba.
Long Vô Ba lẳng lặng nhìn thẳng y, trong mắt sương mù tầng tầng lớp lớp, bốn bề nổi sóng, cuối cùng lại hạ xuống cố giữ cho mình bình tĩnh, nhẹ giọng thở dài:“Đại ca nếu không đi, sẽ khiến ta hiểu lầm.”
Ánh mắt kia thật ôn nhu, chứa đựng biết bao tình ý, đến nổi muốn đem người chôn sâu vào trong.
Long Tĩnh Thủy nheo mắt, một mớ suy nghĩ hỗn loạn chen sâu vào trong đầu, không biết nên hay không nên đáp lại tình cảm Long Vô Ba.
Làm huynh đệ, hay là làm tình nhân?
Trong lòng y dường như đã có đáp án, lại thủy chung không dám đối mặt, cuống quít vòng vo cả một vòng, sau lại như trối chết mà hướng cửa chạy đi. Nhưng ngón tay chưa chạm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuoc-long/2213827/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.