Long Tĩnh Thủy cả người run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Long Vô Ba chắn ngay trước mặt.
Không biết vì sắc trời tối hay vì gì mà khuôn mặt người nọ lại có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt đó lại rất ôn nhu, ở ngay trán lại có màu đỏ như máu tươi chậm rãi rơi xuống tựa hồ vừa mới bị tảng đá va trúng.
Va.
Long Tĩnh Thủy ngây người, tim không ngừng nhảy múa, mãi một lúc lâu mới đưa tay chạm lên vết thương Long Vô Ba, mạnh mắng: “Ngu ngốc, ngươi không phải có phép thuật sao, sao lại không biết tự bảo hộ mình?”
Với năng lực của một Long Vương mà nói, việc tránh mấy tảng đá loạn rơi kia là quá dễ dàng, căn bản không có chuyện bị thương.
Long Vô Ba thấy y tức giận, bất giác nở nụ cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay y, ôn nhu nói:“Ta chưa kip nghĩ, thì thân đã động trước, làm gì mà còn thời gian để thi triển phép thuật?”
Long Tĩnh Thủy nhắm mắt giữ tinh thần, nhưng cả người lại cứ run lên, trái tim càng lúc càng đập mạnh, kìm lòng không đậu nhìn thẳng vào mắt Long Vô Ba, nhất thời xem đến si mê.
Cả hai cứ lẳng lặng nhìn nhau, nhưng chỉ một lúc liền nghe thấy tiếng ho khan ở ngay bên cạnh, nhắc nhở: “Long huynh, ngươi không đi xem tình hình của vị Tam công chúa kia sao?”
Long Tĩnh Thủy chấn động, vội vàng rụt tay về.
Long Vô Ba lại vẫn ôm y, không quan tâm đến lời của kẻ nhàn rỗi, nhẹ nhàng vuốt tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuoc-long/2213821/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.