Theo lẽ cậu còn đang rầu rĩ về vụ học quân sự thì trường cậu lại lo sức ảnh hưởng của bệnh truyền nhiễm mà hủy bỏ, làm Diệp Du Đồng thở phào một hơi. Nếu cậu phải đi học quân sự lâu như vậy thì chẳng phải cha cậu sẽ phải ở nhà một mình hay sao. Mà gần đây, cả Diệp gia lại vô cùng lạnh lẽo...
.
"Ba ơi, sao dì Chu còn chưa về?" Cậu phát hiện lần này Chu Ngọc San dẫn con gái về nhà mẹ đã mấy ngày rồi chưa thấy về, theo như cậu biết thì ngay cả điện thoại dì ấy cũng không gọi về báo, làm Diệp Du Đồng cảm thấy lo âu thấp thỏm. Trong lòng cậu cảm thấy rất hối hận, không biết tại sao lúc đó cậu lại quá hấp tấp, nếu vì câu nói của cậu mà dì ấy làm ra những chuyện gây bất lợi cho cha cậu, vậy chẳng phải đã chữa lợn lành thành lợn què? Đè nén đã lâu, cuối cùng sau khi làm bài tập về nhà xong, cậu quyết định hỏi cha mình.
"À, không có gì đâu con!" Diệp Phùng Xuân bắt tay vào mớ tư liệu trên bàn, y cũng không mấy quan tâm lắm về vấn đề này, "Mấy hôm nay sức khỏe của bà ngoại Ngải Ngải không được tốt nên dì con mới ở bên đó chăm sóc bà vài ngày!"
"Nha!" Nghe cha mình nói như thế, biết Chu Ngọc San không phải rời nhà vô cớ, cậu cảm thấy an tâm hơn một chút, "Vậy... Ba ơi, tối mai ba có về dùng cơm không?" Không có mẹ kế ở nhà, hai cô và chú út ai cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan/2163298/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.